Ông xã thần bí
Chương 49
Mãi đến khi Tô Ánh Nguyệt đánh tới mệt mỏi, tê liệt ở trong lòng anh, Trần Minh Tân mới thả cô ra.
Không ngờ, anh mới buông Tô Ánh Nguyệt ra, cô lại giơ tay tát một cái vào trên mặt anh.
"Bốp!"
Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, Trần Minh Tân liền nhận lấy một tát này, bị cô đánh cho lệch mặt.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt tức giận bao nhiêu, một tát này lại dùng sức lớn bấy nhiêu.
Khi Trần Minh Tân xoay đầu lại, Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện ra nửa bên mặt của anh đã đỏ bừng lên, ánh mắt anh nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt dường như ẩn chứa bóng tối vô biên vô hạn.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt chợt dâng lên cảm giác run sợ. Cô sợ Trần Minh Tân như vậy.
Trong thời gian hai người ở chung, Trần Minh Tân không phải không có lúc tức giận mặt lạnh nhìn cô, chỉ là không có một lần nào làm cho cô sợ như lần này.
Cô quá quen với sự ôn hòa và chu đáo của Trần Minh Tân, nhưng cô cảm thấy có lẽ đây mới là bộ mặt thật của Trần Minh Tân, ôn hòa và chu đáo đều là vẻ bề ngoài thôi.
Trong phòng rơi vào trong sự im lặng một lúc lâu, sự yên lặng này làm cho Tô Ánh Nguyệt có thể nghe được tiếng tim mình đập.
"Em là người phụ nữ đầu tiên dám đánh tôi."
Không biết sao, giọng nói của Trần Minh Tân hơi khàn khàn.
Tô Ánh Nguyệt lui lại một chút, cảnh giác nhìn anh và cười lạnh ra tiếng: "Anh muốn đánh lại sao?"
Trong giọng nói của cô ít nhiều có chút ý cậy mạnh.
Trần Minh Tân bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô hai giây, đột nhiên cười: "Em sẽ chủ động tới tìm tôi."
Anh nói xong liền xoay người rời đi.
Rầm!
Cánh cửa bị đóng lại.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, cả người Tô Ánh Nguyệt lại giống như rút sạch sức lực, trượt chân ngồi xuống sofa.
Ánh mắt vừa rồi của Trần Minh Tân...
Làm cô cho rằng anh sẽ thẳng tay tát lại cô vài cái.
Tô Ánh Nguyệt run tay với lon bia trước đó, phải một ngụm mới dần dần bình tĩnh lại được.
Cô thậm chí không tắm đã lần mò leo lên trên giường ngủ.
Cả đêm cô đều bị ác mộng giày vò.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, cô có cảm giác còn mệt mỏi hơn trước khi ngủ hôm trước.
Tô Ánh Nguyệt dọn sạch mình từ đầu đến chân, lại quét dọn trong ngoài gian phòng, đổi ga trải giường, ném đồ trong tủ lạnh.
Ngoại trừ tường bị gỡ xuống, cô dường như đã trở về cuộc sống khi mới về nước.
Lúc đó cô chỉ có một thân một mình không ai giúp đỡ, không tin tưởng người nào.
Đúng vậy, bây giờ cô chỉ có một mình.
Trần Minh Tân lừa gạt cô, cô không thể quay về nhà họ Tô, chuyện cô cần làm vẫn phải làm, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Cô cần tìm công việc, lại điều tra về chuyện của ba.
Trần Minh Tân sẽ không trở lại nữa sao?
Làm ông chủ phía sau câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, anh không thiếu tiền cũng không thiếu phụ nữ, sao phải tìm đến người phụ nữ không biết phân biệt như cô chứ! Cho nên, anh sẽ không trở về.
Trời lạnh dần, thành phố Vân Châu đã vào thu.
Ngày cứ thế trôi qua, hình như đã thật sự trở lại như lúc trước, bình tĩnh mà thong thả đi về phía trước.
Buổi trưa, cô lại đi ra ngoài phỏng vấn một lúc.
Trong thời gian này, cô đã tới mấy công ty phỏng vấn, nhưng đều không mấy thỏa mãn.
Công ty hôm nay cô tới phỏng vấn có đưa ra điều kiện không tệ, có lẽ có thể thử một lần.
Từ trong công ty đi ra, cô phát hiện ngoài trời đang mưa, tuy không lớn nhưng giăng giăng, rả rích làm người ta thấy phiền lòng.
Tô Ánh Nguyệt dùng túi che ở trên đầu, chạy chậm đến bên đường muốn vẫy một chiếc xe. Một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn. Đó là Tô Yến Nhi.
"Lên đi." Tô Yến Nhi nhìn bộ dạng cô che túi trên đầu với vẻ mặt hơi ghét bỏ.
Tô Ánh Nguyệt làm như không nghe thấy, đi về phía trước mấy bước lại muốn vẫy xe.
Tô Yến Nhi không thể làm gì khác hơn là cho xe lùi lại: "Chị tìm em có việc, liên quan tới cổ phần ba của em để lại cho em!"
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, lúc này mới dừng lại.
"Nói đi." Tô Ánh Nguyệt đứng ở trước cửa sổ xe, hoàn toàn không có ý định vào trong xe.
Tô Yến Nhi cắn răng, che ô, cầm trong tay một tập tài liệu đưa cho cô: "Chỉ cần em quay về công ty làm, ký tập tài liệu này, cổ phần ba em để lại cho em sẽ là của em."
Tô Ánh Nguyệt đương nhiên sẽ không cho rằng Tô Yến Nhi và Tô Thành sẽ có lòng tốt, nhưng từ chối thì tiếc.
Trong lòng cô nghĩ rất nhiều, nhưng không có thể hiện ra ngoài: "Có gì nói thẳng ra, lúc này muốn uy hiếp tôi làm chuyện gì?"
"Em..."
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
77 chương
59 chương
48 chương
30 chương
38 chương
22 chương