Ông xã thần bí

Chương 39 : Trần tổng kết hôn rồi? vợ còn là phụ nữ!

Và rồi Tô Ánh Nguyệt không biết là, ‘bà Trần’ từ này đã được lan truyền khắp công ty. Cho đến giữa trưa, Trần Minh Tân đưa cô đi ra ngoài ăn cơm, vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai nhân viên. “Cậu nhìn thấy vợ tổng giám đốc Trần chưa? Đẹp lắm.” “Tổng giám đốc Trần kết hôn rồi?” “Chắc là vậy, tổng giám đốc Bùi nói người đó là người của nhà tổng giám đốc Trần.” “Tổng giám đốc Trần kết hôn rồi? Vợ lại còn là phụ nữ! Trời ạ, vậy tổng giám đốc Bùi sẽ rất buồn đây!” “Đừng nói nữa, tổng giám đốc Trần và vợ anh ấy đến kìa…” “Chào tổng giám đốc Trần, chào bà Trần!” Hai nhân viên lắp bắp lên tiếng, cúi người chào, giống như là binh lính chào thủ lĩnh. “Chào hai anh!” Tô Ánh Nguyệt duy trì nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã muốn lập tức chui ra khỏi đây. Cô đã nghe thấy hết, sao không nói tiếp phần sau đi! Cô cũng rất muốn biết, vợ của Trần Minh Tân là phụ nữ là ý gì, và còn Bùi Chính Thành sẽ buồn lắm là sao! Trần Minh Tân nhíu mày nhìn hai nhân viện, giọng ôn hòa: “Ăn cơm chưa?” Hai cái công nhân nghe vậy, sắc mặt khẽ biến sắc, lắp bắp nói: “Dạ, chưa…chưa ăn.” Trần Minh Tân nghe xong, khẽ cười, nhìn có vẻ là một người sếp tốt, giọng nói vẫn ôn hòa: “Vậy sao còn không mau đi ăn đi, bị đói thì làm sao.” Hai nhân viên nghe vậy, liên tục gật đầu: “Dạ, đi liền bây giờ…” Sau đó vắt chân lên chạy. “Bịch!” Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn, phát hiện hai nhân viên vừa rồi lo chạy nhanh quá không để ý đụng vào cửa kiếng. Cô nhìn còn cảm thấy đau, vậy mà hai người đó như không có chuyện gì, lách người biến mất. Tô Ánh Nguyệt: “…” Cô nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: “Bọn họ sợ anh?” “Có sao?” Trần Minh Tân nghiêm túc, đang vẻ thắc mắc, giống như anh cũng không biết điều đó. Không có mới là lạ, cô đâu có bị mù. Nếu nhất định nói cô bị mù, thì cô thừa nhận có một việc thật sự là cô bị mù. Đó chính là, tìm Trần Minh Tân kết hôn. Lần đầu tiên gặp mặt ở Ngọc Hoàng Cung, anh cho cô cảm giác xa xôi nhưng lại thần bí. Sau khi kết hôn, vẫn xa xôi bí hiểm, cho dù anh có xắn tay áo lên nấu bữa sáng cho cô mỗi ngày, cô cũng rất khó tìm thấy được chút nóng giận từ trên người anh. Quan trọng là, người đàn ông này luôn chọc giận cô, bắt nạt cô mọi lúc mọi nơi. Là tên cuồng dâm! Biến thái! Lưu manh! Không biết xấu hổ! Nhưng mà, cô lại không cảm thấy ghét bỏ anh. Trần Minh Tân dẫn cô đi đến một nhà hàng ở gần công ty. Vừa mới ngồi xuống, Bùi Chính Thành từ đâu xuất hiện. “Minh Tân, cô Tô, hai người cũng đến ăn cơm sao, vậy cùng ngồi nha, không ngại chứ.” Bùi Chính Thành vừa nói, người đã ngồi xuống từ khi nào, cười híp mắt nhìn hai người. Tô Ánh Nguyệt không tỏ vẻ gì, cho dù cô không thích thì cô cũng không làm được gì, dù gì anh cũng đã ngồi xuống rồi. Trần Minh Tân liếc anh, hơi nhíu mày: “Xin vui lòng gọi là bà Trần.” “Chậc, không cần phải xa lạ như vậy, anh và Minh Tân là bạn tốt mười mấy năm rồi, kêu em là Ánh Nguyệt nha, em không ngại đâu, phải không?” Bùi Chính Thành xoay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt. Tô Ánh Nguyệt tau cầm ly thủy tinh trên bàn, không biết phải biểu hiện như thế nào. “Ăn cơm không biết bớt nói lại sao?” Trần Minh Tân quăng quyển thực đơn vào người anh ta, tỏ vẻ ghét bỏ. Nhưng mà, Bùi Chính Thành như không phát giác ra, chụp lấy quyển thực đơn rồi bắt đầu gọi món. Ăn cơm xong, Tô Ánh Nguyệt vội vàng rời khỏi. Cô cảm thấy ở lại Việt Phong có cái gì đó không được tự nhiên. Buổi sáng cô đi tìm luật sư Phùng, nhưng lại không có kết quả gì, buổi chiều muốn quay lại thử vận may. Cho nên, sau khi cô rời khỏi Việt Phong, đi đến khu phố Cổ. Nhưng mà lúc Tô Ánh Nguyệt rời đi, Trần Minh Tân muốn giữ cô lại. “Em đi đâu? Không đợi tôi tan làm rồi về chung à?” Trần Minh Tân đứng đối diện cô, hai tay đút túi quần, hai chân đứng bằng vai, chân dài thẳng tắp, tư thế rất tự tại, nhưng lại toát ra dáng vẻ phong độ. Tô Ánh Nguyệt cuống quít: “Không, tôi có việc phải đi.” Vừa đúng lúc có taxi đến, Tô Ánh Nguyệt đón xe rồi ngồi vào, không cho Trần Minh Tân có cơ hội cản cô lại. Trần Minh Tân vẻ mặt hơi khó chịu nhìn theo chiếc taxi biến mất, Bùi Chính Thành không biết từ đâu lại xuất hiện. Anh nhìn theo hướng nhìn của Trần Minh Tân, không thấy gì, đụng vai Trần Minh Tân rồi nói: “Người đã đi rồi, còn nhìn gì nữa! Chậc chậc!” Trần Minh Tân quay đầu liếc anh, sau đó xoay đầu đi vào công ty. Bùi Chính Thành từ phía sau theo lên, bắt đầu lải nhải. “Tôi nói này, cậu đối với Tô Ánh Nguyệt rốt cuộc là như thế nào, tôi cảm thấy cô gái này rất tốt, không giống như lời đồn bên ngoài…” “Mặt đẹp, dáng người cũng đẹp…” Trần Minh Tân đột nhiên dừng bước, xoay đầu nhìn anh, cười đểu: “Tôi cảm thấy cậu mấy hôm nay rất rảnh rỗi, việc tôi cần điều tra khó khăn lắm mới có khởi sắc chắc tôi phải nghỉ việc để tập trung điều tra chuyện đó quá.” Bùi Chính Thành biến sắc: “Đừng mà, bằng không tôi nhường vị trí sếp cho cậu được không, cậu đừng nghỉ việc mà…” Trần Minh Tân không để ý tới anh ta. Bùi Chính Thành còn nói: “Nói thật lòng, có phải cậu động lòng với Tô Ánh Nguyệt rồi không?” Đáp lại anh là bóng lưng lạnh nhạt của Trần Minh Tân. Tô Ánh Nguyệt lại trở lại khu phố Cổ, tìm được ngõ Minh Khai. Cô gõ cửa từng nhà để hỏi chuyện quá khứ. “Xin chào, xin cho hỏi ở khu này có bác luật sư họ Phùng nào năm nay khoảng năm sáu mươi tuổi không ạ?” Tô Ánh Nguyệt cũng rất bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô thực sự không nhớ rõ. “Không có.” Lại một nữa nhận được câu trả lời thất vọng, Tô Ánh Nguyệt gật đầu nói cám ơn. Ra khỏi ngõ Minh Khai, cô mệt mỏi ngồi xổm bên đường, thuận tay lượm chiếc lá lên, trông bộ dạng cô rất tiều tụy mệt mỏi, cũng không còn giữ hình tượng gì nữa. Rốt cuộc còn cách nào khác không. Tô Ánh Nguyệt cuối cùng vẫn không nghĩ ra cách nào hay hơn, đành phải về nhà. Về đến nhà, cô tắm rửa xong, cuộn người trên sô pha xem ti vi, sau đó điện thoại vang lên. Tô Ánh Nguyệt nhìn màn hình hiện lên tên của Trần Minh Tân, liền nghe máy. Kết quả đầu dây bên kia là giọng nói xa lạ: “Ánh Nguyệt, công ty tối nay có tiệc liên hoan, em đến không?” Tô Ánh Nguyệt thoáng do dự, sực nhớ ra đây là giọng của Bùi Chính Thành. Ánh Nguyệt? Anh đúng thật là dễ thân. “Xin lỗi, buổi tối tôi không thích ra ngoài.” Cô không hứng thú ra ngoài với những người không quen biết, đi với bọn họ không có gì là vui. Bùi Chính Thành không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như vậy, có chút khó xử: “Anh đã hứa với mấy người nhân viên rồi, nói chắc chắn sẽ mời được em đến, nếu mà em không đến, anh phải dạo vòng thành phố Vân Châu này với độc chiếc quần tam giác thôi đó.” Anh càng nói càng tỏ vẻ tội nghiệp. Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy rắc rối từ đâu bay đến, rốt cục thì tên Bùi Chính Thành này làm sao mà có thể là bạn tốt với Trần Minh Tân mười mấy năm trời? Cô đột nhiên nghĩ đến chai rượu lần trước ở Ngọc Hoàng Cung, chắc là tiền đó do Bùi Chính Thành cho mượn. Cho dù Trần Minh Tân là phó tổng giám đốc, nhưng tiền lương chắc cũng không cao như vậy. Huống chi anh ấy cũng vừa về nước. Suy nghĩ một lúc, Tô Ánh Nguyệt đành nhận lời. “Được, anh gửi địa chỉ cho tôi.”