Ông xã thần bí

Chương 341 : Trả thù nhà họ tô

Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt sáng lên: “Vậy sao? Nếu như có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện, nếu như cô Từ không ngại, lúc nào cũng có thể đến công ty truyền thông Hải Nguyệt tìm tôi.” Tô Ánh Nguyệt nói xong, lấy danh thiếp từ trong túi ra: “Hoặc là, gọi điện thoại cho tôi cũng được.” Thấy Từ Lệ Hoa nhận lấy danh thiếp, ánh mắt Tô Ánh Nguyệt lóe lên, nhấc bước rời đi. Lời cô vừa nói ban nãy, là muốn thăm dò Từ Lệ Hoa. Tính cách của Từ Lệ Hoa là một kiểu phụ nữ thích chơi trội. Cô ta vì muốn trả thù cho em gái, để bản thân phải chịu ấm ức leo lên giường Tô Nguyên Minh, còn sinh con cho ông ta. Cái giá này cũng thật là lớn. Hơn nữa, cũng đã qua hai năm rồi, cô cũng không chắc chắn là Từ Lệ Hoa có còn muốn trả thù nữa hay không? Theo như những gì Tô Ánh Nguyệt biết, hai năm nay Từ Lệ Hoa sống không tệ. Vì Từ Lệ Hoa sinh cho Tô Nguyên Minh một đứa con trai, Tô Nguyên Minh đối xử với cô ta rất tốt, Lưu Bích cũng đối xử với cô ta rất tốt, đến cả Tô Yến Nhi cũng bị cô ta dụ dỗ. Tô Ánh Nguyệt không thể không thừa nhận, Từ Lệ Hoa quả thật rất có thủ đoạn. Còn bây giờ, cô cũng đang cần Từ Lệ Hoa. Chỉ cần Từ Lệ Hoa vẫn còn muốn trả thù, thì sẽ liên lạc với cô. Bởi vì, hai người họ, đều muốn trả thù người nhà họ Tô. *** Tô Ánh Nguyệt lái xe rời khỏi nhà họ Tô, cô lái xe không có mục đích trên đường. Cuối cùng, cô bất giác lái xe đến Thành Tây. Xe dừng lại ở trước một căn biệt thự cũ. Tường bên ngoài biệt thự được bao phủ bằng những cây leo màu xanh, trên tường loang lổ những vết sơn trắng bong tróc. Nhìn qua, căn biệt thự này trông có vẻ vừa cũ, vừa lâu đời. Mấy năm nay, bao nhiêu chuyện đều thay đổi, nhưng căn biệt thự này lại không có quá nhiều sự thay đổi. “Ánh Nguyệt?” Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên. Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, thấy một bóng dáng quen thuộc. Tô Ánh Nguyệt có chút không chắc chắn hỏi: “Chú… Lục?” Lục Mẫn Dương cẩn thận quan sát Tô Ánh Nguyệt, giọng ngậm ngùi: “Đúng thật là Ánh Nguyệt rồi, bao nhiêu năm không gặp cháu, năm đó cháu về nước cũng không đến thăm cô chú, bây giờ cuối cùng cũng gặp được rồi.” Tô Ánh Nguyệt nghe những lời này, trong lòng cảm thấy áy náy. Cô cuối cùng mới gom đủ dũng khí, muốn trở về xem căn biệt thự cũ trước kia đã từng ở với ba, không ngờ lại gặp được ba của Lục Thời Sơ. Lúc còn nhỏ, ba của Lục Thời Sơ đối xử với cô cũng rất tốt. Sau đó, xảy ra chuyện của ba cô, mà ba mẹ của Lục Thời Sơ cũng bận rộn, thấy cô trở về nhà họ Tô, cũng ít qua lại, quan hệ cũng dần dần trở nên xa cách. “Nào nào nào, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chú gặp được cháu, đi thôi, theo chú về nhà ăn bữa cơm, dì Lục của cháu mà nhìn thấy cháu, chắc chắn sẽ rất vui.” Lục Mẫn Dương thương yêu nhìn Tô Ánh Nguyệt, kéo tay cô đi về phía biệt thự bên cạnh. Đó là nhà của Lục Mẫn Dương. Tô Ánh Nguyệt vừa đi, vừa nói chuyện với Lục Mẫn Dương: “Mấy năm nay chú và dì vẫn luôn ở đây sao?” “Trước kia có chuyển đến trung tâm thành phố ở mấy năm, mấy năm này, giao hết mọi chuyện cho Thời Sơ, cũng không còn bận rộn gì nữa, chú và dì Lục của cháu bèn trở về đây, con người mà, tuổi tác lớn rồi, tiếc mạng.” Lời này của Lục Mẫn Dương tuy nghe có chút thương cảm, nhưng giọng nói của ông lại rất vui vẻ. Lục Mẫn Dương dẫn Tô Ánh Nguyệt trở về, vừa bước vào nhà, đã nói: “Vợ, xem ai đến đây này?” Bà Lục đang ở trong phòng bếp nấu ăn cùng người giúp việc, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng chạy ra. Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, bà kinh ngạc mở to mắt, sau đó nhanh chóng bước đến, ôm lấy vai của Tô Ánh Nguyệt, kích động nói: “Ánh Nguyệt đến rồi? Còn xinh đẹp hơn trên TV nữa, dì Lục suýt chút nữa thì không nhận ra cháu rồi…” Bà Lục kích động vừa lắc đầu vừa cười, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên nói thế nào. Tô Ánh Nguyệt khẽ nở nụ cười. “Mau đến ngồi, đúng lúc hôm nay Thời Sơ cũng về nhà ăn cơm…” *** Quả nhiên, không bao lâu sau Lục Thời Sơ cũng trở về. Thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng mẹ Lục, anh có chút kinh ngạc. “Ánh Nguyệt?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, cười với anh: “Anh Thời Sơ.” Lục Thời Sơ khẽ ngơ ra, bước đến. Bà Lục gần đây đang nghiên cứu món mới, đúng lúc này, người giúp việc gọi bà đi xem món mới được làm. “Mẹ vào kia trước, hai đứa nói chuyện đi.” Bà Lục nói xong, cười với hai người rồi đi vào. Lục Thời Sơ ngồi xuống đối diện cô: “Em… trở về xem nhà em à?” “Vâng, đã nhiều năm không trở về đây, hôm nay đột nhiên muốn trở về xem xem.” Tô Ánh Nguyệt cười, đặt cốc nước trong tay xuống bàn. Lục Thời Sơ gật gật đầu. Tô Ánh Nguyệt nhìn lên tầng, nói: “Em vẫn chưa đi vào trong xem, thì gặp được chú Lục, chú ấy kéo em vào đây.” “Vậy bây giờ anh qua đó cùng em nhé?” “Vâng.” *** Tuy Lục Thời Sơ nói là đi xem cùng cô, nhưng anh và Tô Ánh Nguyệt vừa đi đến cửa thì đã dừng lại. “Em vào đi, anh ở đây đợi em.” Đối với sự thấu hiểu lòng người của Lục Thời Sơ, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể cảm kích cười với anh. Cô thật sự đã nhiều năm không trở về căn biệt thự cũ này rồi. Trước kia, cô luôn nghĩ, lần sau về nhất định sẽ về cùng ba. Nhưng mà, ba không thể trở về nữa rồi, cô chỉ có thể trở về một mình. Khu biệt thự này, là ở vùng ngoại ô, nhưng ba cô nói, lúc đó mẹ thích nơi này, vì vậy nên họ mới lựa chọn ở đây, cho dù lúc đó ông ấy có phải đến Tô thị làm việc, thì cũng bằng lòng dùng một tiếng đồng hồ để đi làm. Trong sân là những cảnh tượng đổ nát, khóa cửa cũng đã hoen gỉ rồi. Tô Ánh Nguyệt lấy một chiếc chìa khóa được bảo vệ rất kĩ càng từ trong túi xách ra, nhét vào trong ổ khóa, cô phải tốn rất nhiều sức, mới có thể mở được cổng ra. Bụi bặm và nấm mốc phả vào mặt cô. Tô Ánh Nguyệt đứng ở trước cửa một lúc, mới quay người đi ra. Lục Thời Sơ vẫn ở ngoài cửa đợi cô, thấy cô đi ra, vội vã đến đón: “Ra rồi à? Đúng lúc người giúp việc trong nhà vừa gọi chúng ta về ăn cơm.” “Vâng, đi thôi.” Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện với Lục Thời Sơ, vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Minh Tân. Cô phải nói với Trần Minh Tân một tiếng, cô không trở về ăn cơm, tối nay sẽ về muộn một chút. *** Phía bên kia, Trần Minh Tân đang ở trong phòng làm việc của câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung nghe Nam Sơn báo cáo công việc của mấy ngày nay. Đúng lúc này, điện thoại reo lên, có tin nhắn. Anh đưa tay trái ra lấy điện thoại. Kết quả, anh cầm điện thoại vào trong tay, vẫn chưa kịp mở khóa màn hình, điện thoại đột nhiên rơi xuống bàn làm việc. “Bịch” một tiếng, khiến Nam Sơn căng thẳng. Lẽ nào anh ta lại nói sai ở đâu rồi ư? Trần Minh Tân nhìn vào tay trái của mình, sau đó đổi tay cầm điện thoại xem tin nhắn. Thấy tin nhắn của Tô Ánh Nguyệt gửi đến, tuy anh cảm thấy không vui, nhưng vẫn trả lời “ừm” một tiếng, ý nói anh đã biết rồi. Sau đó, anh cất điện thoại đi, làm như không có việc gì nói: “Nói tiếp đi.” Nam Sơn nhạy cảm nhìn thấy bàn tay trái có chút cứng nhắc của Trần Minh Tân, có lẽ là do anh ta nghĩ nhiều quá rồi…