Ông xã thần bí

Chương 319 : Đừng đẩy anh ra

Giữa trưa. Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt ra ngoài ăn cơm. Vừa gọi đồ ăn xong, Tô Ánh Nguyệt đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, đột nhiên ‘cạch’ một tiếng... Tô Ánh Nguyệt quay đầu, đã nhìn thấy cốc nước của Trần Minh Tân rơi xuống đất. Không chờ cô nói chuyện, Trần Minh Tân đã giải thích trước: “Không cẩn thận làm rơi.” Giọng điệu có phần vội vàng. Tô Ánh Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp rồi lại rót cốc nước khác cho Trần Minh Tân. Thấy Tô Ánh Nguyệt không hề để ý, đáy mắt Trần Minh Tân lộ ra biểu cảm thả lỏng. Anh cụp mắt thoáng nhìn tay trái của mình, vẻ mặt buồn rầu. ... Hai người ăn xong, khi chuẩn bị rời khỏi nhà ăn, không biết từ đâu có một bé trai đột nhiên chạy đến. Thoạt nhìn bé trai chừng ba tuổi, là một nhóc mập rất tinh nghịch. Bé trai không nhìn trước sau lao đến, va thẳng vào đùi Tô Ánh Nguyệt. Tô Ánh Nguyệt vốn đang nói chuyện với Trần Minh Tân, không hề đề phòng, bị bé trai va vào, liên tục lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững người. Nhưng cô vẫn không quên đỡ lấy bé trai. “Hạo Hạo! Không được chạy lung tung!” Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi từ đối diện đi đến. Cô ta nhìn thoáng qua Tô Ánh Nguyệt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Hạo Hạo, mau đến đây!” Tiếng nói vừa dứt, bé trai được Tô Ánh Nguyệt đỡ cười ‘khanh khách’ rồi chạy về phía người phụ nữ kia: “Mẹ!” Mẹ của bé trai đã sớm đưa tay ra đón lấy bé, rồi nhấc bổng bé lên, nhỏ giọng mắng bé trai hai câu, sau đó mới mỉm cười xin lỗi với Tô Ánh Nguyệt: “Ngại quá, không va vào cô chứ, con của tôi rất nghịch ngợm!” Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không.” Sau đó lại đưa mắt nhìn bé trai tên là Hạo Hạo kia, hỏi cô ta: “Bao nhiêu tuổi rồi?” “Ba tuổi rưỡi, nghịch ngợm lắm, tôi và ba nó đều không làm gì được nó... thằng quỷ này, biết đi biết nói rất sớm, khi một tuổi đã chơi trốn tìm với tôi và ba nó rồi, không bớt lo chút nào...” Có lẽ người làm mẹ đều sẽ như vậy, nhắc đến chuyện liên quan đến con mình, dù là người xa lạ cũng sẽ không nhịn được mà nói nhiều hơn mấy câu. Tô Ánh Nguyệt vốn cười khẽ nghe cô ta nói chuyện, nhưng khi nghe đến hai chữ ‘một tuổi’, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Nếu như cục cưng của cô bình yên sinh ra, bây giờ cũng được một tuổi rồi. Người phụ nữ phát hiện sắc mặt Tô Ánh Nguyệt khác thường, vội vàng dừng lại nói: “Hạo Hạo, tạm biệt chú dì đi.” “Tạm biệt chú dì!” Bé trai Hạo Hạo ngoan ngoãn khéo léo gọi, con ngươi đen nhánh liếc ngang liếc dọc, dường như đang nghĩ xem đùa nghịch gì nữa. Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trong lòng ê ẩm căng đầy khó chịu, mỉm cười gượng gạo, nói “Tạm biệt” rồi đi ra ngoài. Vừa rồi Trần Minh Tân đứng ở bên cạnh cô, nhìn rõ tất cả biểu cảm của cô, lúc này sắc mặt cũng không tốt lắm. Trước khi ra ngoài, anh lại ngẩng đầu nhìn đứa bé kia. ... Tô Ánh Nguyệt đi ra khỏi nhà ăn, cảm thấy dường như trong cổ họng nhét đầy bông, nghẹn tắc vô cùng. Cô mím chặt môi, nuốt mấy ngụm nước miếng xuống, ngửa đầu nhìn lên bầu trời một lúc lâu mới cảm thấy tâm trạng bình tĩnh hơn chút. Trần Minh Tân đứng sau lưng cách cô không xa, không đi lên phía trước. Anh nhìn bóng lưng gầy gò của Tô Ánh Nguyệt, bàn tay buông xuôi bên người từ từ nắm chặt lại, khi cảm giác thấy cô muốn quay đầu mới bước lên phía trước. Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, trên mặt đã không còn bất kỳ khác thường gì: “Em về công ty làm việc trước.” “Ừm.” Trần Minh Tân cất lời: “Em đi đi.” Tô Ánh Nguyệt quay người muốn đi, lại bị Trần Minh Tân ở sau lưng gọi lại. “Tô Ánh Nguyệt!” “Sao thế?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu, lập tức bị Trần Minh Tân ôm vào trong lòng, ngay sau đó nụ hôn nóng bỏng mà gấp gáp rơi xuống. Tô Ánh Nguyệt rụt hai tay đặt lên ngực anh, nghĩ đến đây là ven đường lớn nhiều người đi lại, sắc mặt đỏ ửng lên, đưa tay muốn đẩy anh. Trần Minh Tân lập tức dừng lại, đặt cằm lên bờ vai gầy gò của cô, khẽ nói: “Đừng đẩy anh ra.” Mặc kệ là động tác từ cơ thể, hay là phản ứng trong đáy lòng, cũng đừng đẩy anh ra. Tô Ánh Nguyệt bị giọng nói yếu ớt của Trần Minh Tân dọa, không dám đẩy anh, lên tiếng hỏi: “Sao thế?” Mà đúng lúc này Trần Minh Tân lại đẩy cô ra, trên mặt nở một nụ cười nhạt: “Quay về đi làm đi, tan làm anh đến đón em.” Anh vừa nói chuyện vừa giơ tay vuốt lại mái tóc mới bị rối của cô, động tác nhẹ nhàng không thể tưởng tượng nổi. “Vậy em đi trước, buổi tối anh không cần đến đón em, em tự lái xe đến, có thể tự lái xe về.” Lần này, Trần Minh Tân không gọi cô lại nữa. Tô Ánh Nguyệt đi rất xa rồi, quay đầu nhìn lại, phát hiện Trần Minh Tân vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cách một con đường nườm nượp người qua lại, cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy anh. Phía sau anh là tòa nhà và cây cối, bên cạnh là dòng người đi lại, anh không nhúc nhích đứng tại nơi đó, rõ ràng là một người đàn ông khí phách, phong độ bức người, nhưng không hiểu sao lại cô cảm thấy mất mát cực lớn và suy sụp vô cùng từ trên người anh tỏa ra. Rốt cuộc là làm sao? ... Trần Minh Tân đi Ngọc Hoàng Cung. “Ông chủ, đây là...” Nam Sơn ở bên cạnh báo cáo tình hình tháng này của Ngọc Hoàng Cung cho anh, nhưng tâm tư của anh lại không hề nằm ở đây. Thật ra lúc nào anh cũng suy nghĩ rất nhiều, chờ đợi từng giây từng phút để ở cạnh Tô Ánh Nguyệt. Nhưng anh sắp bị tự trách trong lòng ép cho không thở nổi. Anh cũng không dám hỏi, tâm trạng của cô lúc ấy là như thế nào. Hai năm nay, ở nơi anh không nhìn thấy, rốt cuộc cô làm sao sống nổi. Thậm chí còn không dám suy nghĩ, chỉ suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy đau lòng như sắp nổ tung. Người mà anh cẩn thận cất giấu, người khác nhìn nhiều chút thôi là anh đã cảm thấy tên đó muốn cướp người với mình rồi, nhưng anh lại không chăm sóc tốt, bảo vệ tốt cho cô... “Trần Minh Tân!” Lúc này, đột nhiên Bùi Chính Thành từ bên ngoài xông vào. Bùi Chính Thành đi thẳng đến trước mặt Trần Minh Tân, đẩy Nam Sơn sang bên cạnh, lớn tiếng hỏi anh: “Cậu cho người đưa Hàm Yên đến chỗ ông ngoại cậu?” Trần Minh Tân chỉ liếc mắt nhìn anh ta, không nói lời nào. Bùi Chính Thành thấy anh không nói gì, cuống lên: “Cậu nói gì đi? Cô ấy đối với ông ngoại cậu như vậy còn không phải nhất thời hồ đồ sao, hơn nữa, cô ấy làm đều là vì cậu! Tự cậu xử lý là được rồi, cũng không phải cậu không biết, ông ngoại cậu ác độc thế nào!” Nghe anh ta nói như vậy, Trần Minh Tân mới có chút phản ứng. Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Chính Thành, mặt không đổi sắc nói: “Tôi sẽ chỉ càng nhẫn tâm hơn ông ngoại, tôi rất muốn giết cô ta luôn, nhưng như vậy thì có lợi cho cô ta quá rồi.” Bùi Chính Thành bị sát ý nơi đáy mắt Trần Minh Tân dọa cho im bặt. Trần Minh Tân sâu xa nói: “Vì tôi?” Anh cười lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng âm u: “Cô ta giết chết con của tôi, cũng là vì tôi?” “Cái gì...” Nhất thời Bùi Chính Thành không hiểu rõ Trần Minh Tân có ý gì. Anh ta chỉ cho rằng, lúc ấy Cố Hàm Yên muốn Trần Minh Tân quay về thăm ông ngoại anh, mặc dù làm sai, nhưng cũng không phải là không thể tha thứ.