Ông xã thần bí

Chương 269 : Tiêm một liều thuốc an thần

Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt càng khó coi, trở nên rất dọa người, cô từ từ ngồi dậy, y tá tận tình cầm gối lót sau lưng của cô. Cô đưa tay sờ vào bụng, mất cả nửa ngày mới có phản ứng, chỉ lắc đầu nói: “Sao có thể chứ?” Y tá thấy cô như vậy, đáy lòng khẽ thở dài. Bệnh nhân có thể ở phòng VIP đều không phú thì quý, nhưng gặp phải loại chuyện này, ở đâu mà còn chia ra người giàu hay người nghèo, tâm trạng cũng như vậy. Y tá nhịn không được mà an ủi: “Cô còn trẻ, điều dưỡng thân thể thì có thai cũng không phải vấn đề, đừng quá buồn...” Y tá nói lời an ủi cô, thấy cô vẫn duy trì dáng vẻ đó, lại nói: “Cô bây giờ cảm thấy như thế nào? Người nhà của cô vừa mới ra ngoài, hay là xem chút TV?” Y tá là người mới đến, đối với bệnh nhân rất nhiệt tình, nói xong thì mở TV cho cô, sau đó để điều khiển sang một bên: “Tôi ra ngoài trước, cô có chuyện gì thì nhấn chuông.” Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không nghe vào những gì y tá nói, cô nằm im trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Một tay cô đặt trên bụng, một tay trước vô thức siết chặt. Chỗ này đã từng thật sự tồn tại con của cô và Trần Minh Tân? Thế nhưng đứa con này bây giờ đã không còn nữa, đều là lỗi của cô... Chính vào lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra. Một dáng người cao ráo xuất hiện ở phòng bệnh, Tô Ánh Nguyệt thì vẫn chìm đắm vào trong dòng cảm xúc của mình, đối với người đến là ai cô cũng không chút hiếu kỳ. “Tỉnh rồi.” Trong phòng vang lên giọng nói ôn hòa của một người đàn ông. Tô Ánh Nguyệt nghe thấy chút quen tai, lúc này mới hoàn hồn quay đầu nhìn người đàn ông đó. Khi nhìn rõ mặt mũi của người đó. Tô Ánh Nguyệt lộ ra thần sắc kinh ngạc, lẩm bẩm lên tiếng: “Anh Phong?” Phong Hải đi lại gần, nhìn rõ biểu cảm trên mặt của Tô Ánh Nguyệt, mày kiếm hơi nhíu lại, trong giọng nói ẩn chứa sự lo lắng: “Cô đã hôn mê một ngày, bây giờ đã đói chưa? Muốn ăn cái gì không?” Anh ta ngồi bên cạnh giường, ánh mắt ôn hòa nhìn Tô Ánh Nguyệt. Ánh mắt của anh ta và Trần Minh Tân có sự thâm trầm khác nhau, con ngươi của anh ta có màu nâu sẫm, nhìn thì không thấy sự u tối, ngược lại nhiều thêm vài phần dễ gần, mang đến cảm giác tin tưởng cho người khác. Tô Ánh Nguyệt rút tim truyền nước biển ra, hai tay nắm chặt cánh tay của Phong Hải, vốn có gương mặt xinh đẹp nhưng bởi vì cảm xúc đột ngột bạo phát mà mặt mày vặn vẹo: “Y tá nói đều là sự thật sao? Tôi sao có thể mang thai chứ? Tôi sao có thể không biết mình đã có thai chứ? Cô ấy...” “Bĩnh tĩnh một chút.” Phong Hải rất bình tĩnh đối mắt với cảm xúc mất khống chế của Tô Ánh Nguyệt. Anh ta không có rút tay ra, chỉ bĩnh tĩnh nhìn cô: “Trước khi cô tỉnh lại. Tôi đã nghĩ sẽ giấu chuyện này đi, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy, chuyện này có lẽ khiến cô đau khổ nhưng cô chắc chắn sẽ hiểu rõ thân thể của mình xảy ra chuyện gì, buồn bã chỉ tạm thời, rất nhanh sẽ qua đi thôi.” Lời Phong Hải nói, giống như đang an ủi cô, cũng rất tàn nhẫn. Tô Ánh Nguyệt hét lên: “Không hết được, không hết được... Là tôi hại chết nó... tôi tưởng dạ dày của tôi không tốt, Trần Minh Tân còn cho bác sĩ kiểm tra cho tôi, sao có thể chứ...” Cô điên cuồng lắc đầu, lặp đi lặp lại bốn từ “làm sao có thể”, nước mắt rơi xuống như mưa. Đó là một sinh mạng, đều là cô sơ xuất, đều tại cô. Tô Ánh Nguyệt túm tóc của mình, nước mắt giống như trân châu từ từ rơi xuống. Phong Hải cố gắng ngăn cản hành vi của cô, thế nhưng Tô Ánh Nguyệt lại đắm mình trong cảm xúc đó, hoàn toàn phớt lờ anh ta. Sắc mặt của Phong Hải hơi tối lại, trực tiếp gọi bác sĩ đến tiêm thuốc an thần cho cô. Sau khi tiêm thuốc an thần thì Tô Ánh Nguyệt cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nặng nề thiếp đi. Phong Hải đứng trước giường bệnh của cô một lát, sau khi có điện thoại đến thì mới quay người đi đến cửa sổ nghe điện thoại. Nhận điện thoại, mắt của Phong Hải hơi nheo lại: “Như thế nào rồi?” “Trần Minh Tân đang phái người đi khắp nơi tìm cô Tô...” “Ừm, đừng để cậu ta tìm đến đây, còn nữa, chuẩn bị máy bay tư nhân, tối nay trở về Cảnh thành.” Nói xong thì Phong Hải tắt máy, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt trên giường bệnh, ánh mắt tràn đầy dã tâm. ... Chiếc xe Bentley đen lao nhanh trên đường, cũng mặc kệ đèn đỏ hay đèn xanh, như thể không cần mạng mà lao về phía trước. Cuối cùng, chiếc xe dừng trước một ngôi biệt thự. Mà ngôi biệt thư này chính là ngôi biệt thư trước đó Huỳnh Tiến Dương nhốt Tô Ánh Nguyệt. Một giây tiếp theo, cửa của chiếc xe Bentley mở ra. Sắc mặt của Trần Minh Tân trắng bệch từ trong xe bước ra, ngay cả cửa cũng không thèm đóng, trực tiếp đi vào trong biệt thự. Vừa bước vào thì nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Nam Sơn, đằng sau là một đám thủ hạ đang đứng ngay ngắn, còn mấy người bị đánh nằm bẹp dưới đất. Trần Minh Tân đi đến trước mặt Nam Sơn, giọng khàn khàn hỏi anh ta: “Người đâu?” Từ “đâu” chỉ là một khẩu hình, không có phát ra tiếng, bởi vì cổ họng bị nghẹn, có một chút không phát ra tiếng. “Xin lỗi, boss, khi tôi đến nơi...” Nam Sơn còn chưa nói xong thì đã bị Trần Minh Tân đạp ra ngoài. Nam Sơn chịu một cước của anh, thân thể cao lớn trực tiếp ngã ra sau, có thể thấy Trần Minh Tân dùng nhiều sức như thế nào. Thủ hạ đứng sau Nam Sơn khi thấy Trần Minh Tân đạp Nam Sơn thì vô thức lùi về sau hai bước. Nam Sơn đau đớn ôm ngực, cắn răng đứng vững. Anh ta hơi cúi đầu, không dám nói gì mà đứng ở đó, giống như thừa nhận lỗi lầm. Trần Minh Tân giống như một con sư tử đang phát điên, không còn lý trí. Anh đi đến trước mặt Nam Sơn, đấm lên mặt anh ta, giọng nói lạc đi: “Tôi kêu cậu đến đón người, cậu để người của tôi đi đâu rồi hả?” Nam Sơn chịu đựng thêm một đấm này, máu ở khóe miệng cũng không lau, mặt mày vô cảm đứng đó để Trần Minh Tân động thủ. Trần Minh Tân cực kỳ nóng ruột, giọng nói khàn đi: “Một đám vô dụng!” Nói xong, anh đi đến chỗ những người bị đánh đang nằm trên đất, lôi một người dậy, thần sắc âm trầm mở miệng: “Nói, Tô Ánh Nguyệt đang ở đâu?” Người đó lắp bắp mở miệng: “Không... biết...” Mặt mày Trần Minh Tân nhanh chóng nhiễm một tia tàn bạo: “Không biết sao?” “Không...” Không đợi người đó tiếp tục nói, Trần Minh Tân khẽ vung tay, người đó lập tức ngã ra đất. Sau đó, chân anh giẫm lên bụng của người đó. Khoảng khắc sau, huyết quản nứt ra, máu tươi trò ra đất, cùng lúc đó người đó không có hơi thở nữa. Máu tươi dính vào quần tây của Trần Minh Tân, anh vô cảm mở miệng: “Tôi hỏi lại lần nữa, Tô Ánh Nguyệt đang ở đâu?”