Ông xã thần bí

Chương 179 : Chỉ cần về nhà đợi anh

Biểu cảm trên gương mặt Trần Minh Tân không thay đổi: “Bây giờ tôi có thể cho người phá nát tiệm thuốc này, sau đó đền tiền, chỉ là, sau này ngành thuốc ở thành phố Vân Châu này không ai dám thuê bà nữa.” Trên người Trần Minh Tân có một loại sát khí tích tụ qua nhiều cuộc chiến thương trường, lời nói của anh ngông cuồng nhưng lại có vẻ cô cùng đương nhiên. Bác sĩ đang ở phòng nhiệt độ bình thường, nhưng khi nghe thấy lời Trần Minh Tân nói, bà ta cảm thấy sau lung đổ mồ hôi lạnh, bà bỗng tin tưởng một cách kì lạ, rằng anh nói được sẽ làm được. Vì vậy, bác sĩ run rẩy thành thật nói: “Cô ấy mua thuốc tránh thai.” Bác sỹ còn chưa nói dứt câu, người đàn ông vừa nãy còn đang uy hiếp bà, đã lao vụt ra ngoài như một cơn gió. Trần Minh Tân ra khỏi tiệm thuốc, chạy nhanh về xe, mất chưa đến ba phút. Vì anh lái xe, nên rất nhanh đã nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang chầm chậm bước trên đường. Cô tay xách túi, đầu cúi thấp, mái tóc dài che đi đôi mắt, cả người nhìn ủ rũ không có tinh thần. Cũng không biết là cô có chú ý đường hay không. Trần Minh Tân giảm tốc đi phía sau cô, mãi cho đến khi cô tiến vào một nhà hàng, anh mới dừng xe ở bên đường. Anh chuẩn bị xuống xe, điện thoại liền reo lên. Ánh mắt của anh vẫn nhìn về phía nhà hàng, nghe máy một cách thờ ơ. *** Bây giờ là gần đến thời gian ăn tối, người trong nhà hàng cũng không có nhiều. Tô Ánh Nguyệt tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, lật thực đơn trong tay, gọi xong đồ ăn rồi quay ra nhìn phía bên ngoài cửa. Lúc nhìn thấy con xe Bently đang dừng ở bên đường, ánh mắt Tô Ánh Nguyệt khẽ co lại, sắc mặt cũng khẽ thay đổi. Lúc nãy cô cứ cảm thấy như có ai đó đang đi theo mình, nhưng cô quay đầu lại thì không nhìn thấy ai. Chiếc xe kia là của Trần Minh Tân, anh theo cô đến đây sao? Nhưng rất nhanh, cô ném những suy nghĩ tự mình đa tình đó ra khỏi đầu, bởi vì, cô nhìn thấy Cố Hàm Yên đến. Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng món lên: “Đồ ăn của cô đây ạ.” Tô Ánh Nguyệt thu lại bàn tay đang đặt trên bàn, để cho nhân viên phục vụ tiện đặt đồ ăn xuống, ánh mắt cô dường như không nghe theo lí trí của cô, vẫn luôn nhìn về phía con xe Bently màu đen kia. Cố Hàm Yên gõ cửa kính xe, lập tức, cửa xe mở ra, thân hình cao lớn của Trần Minh Tân xuất hiện trong tầm mắt cô. Lúc này trời đã tối, ánh đèn cũng rất mờ, vì vậy Tô Ánh Nguyệt không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Trần Minh Tân. Cô thấy Cố Hàm Yên vừa nói vừa cười, cùng anh bước vào nhà hàng, Tô Ánh Nguyệt lúc này mới thu lại tầm mắt. Nhìn những món ăn ngon lành trước mặt, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không muốn ăn. Cô tùy tiện ăn vài miếng, thanh toán xong đến nhà vệ sinh rồi chuẩn bị rời đi. Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Tô Ánh Nguyệt gặp Cố Hàm Yên. Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, chắc là chỉ tình huống như vậy. “Trùng hợp vậy.” Cố Hàm Yên tháo kính râm trên mặt xuống, nhìn Tô Ánh Nguyệt. Khí sắc tốt đẹp của cô ta so với gương mặt tái nhợt của Tô Ánh Nguyệt, hình thành lên sự đối lập rõ rệt. Tô Ánh Nguyệt không nói gì, nghiêng người chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ lại bị Cố Hàm Yên giữ cánh tay lại: “Vội vã rời đi như vậy làm gì, tôi và Minh Tân đang ăn cơm ở đây, cô không qua đó ngồi chút sao?” Giọng điệu khiêu khích không thể diễn tả bằng lời. Tô Ánh Nguyệt từ từ siết chặt bàn tay lại, mím môi, lúc quay đầu lại nhìn Cố Hàm Yên, ánh mắt có vẻ khinh thường: “Khó trách trên mạng có người nói cô EQ thấp, tôi không cần phải tranh thủ thời gian từng chút một để quấn lấy anh ấy, chỉ cần về nhà đợi là được rồi.” Trước đây Tô Ánh Nguyệt có đọc qua một vài bài báo về Cố Hàm Yên trên mạng, cho dù không có tin đồn, không có những bài báo bôi đen, thì cũng không thể ngăn những anh hùng bàn phím bình luận về cô ta. Nhưng trên thực tế, EQ của Cố Hàm Yên không hề thấp. “Chắc hẳn EQ của cô rất cao, có điều…” Sắc mặt Cố Hàm Yên khẽ thay đổi: “Cũng chưa chắc có thể giữ được trái tim của đàn ông.” Nói xong, Cố Hàm Yên cười khẩy một tiếng rồi quay người rời đi. Cô ta cũng là nhất thời muốn gọi điện thoại cho Trần Minh Tân hẹn anh ăn cơm, không ngờ anh lại thật sự đồng ý. Hơn nữa, Tô Ánh Nguyệt cũng đang ở nhà hàng này. Trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, giữa Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đã xảy ra vấn đề. Nếu không thì trước giờ Trần Minh Tân luôn đối xử lạnh nhạt với cô ta, sao giờ có thể đồng ý lời mời ăn tối của cô ta nhanh như vậy được? Nhưng sự thật chứng minh, sự kiên trì của cô ta là đúng, tuy hiệu quả chưa được rõ ràng nhưng ít ra là cũng có hiệu quả. Thấy Cố Hàm Yên ngẩng cao đầu rời đi giống như nữ vương chiến thắng, Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, quay lại bồn rửa tay, rửa một cách chậm rãi, tỉ mỉ. Cánh tay này đã bị Cố Hàm Yên chạm vào, bẩn rồi. *** Trong phòng bao, Trần Minh Tân vẻ mặt lạnh lùng uống nước, không hề nhìn sang Cố Hàm Yên. Cho dù bị ngó lơ, Cố Hàm Yên vẫn tự nhiên như trước: “Minh Tân, sắp năm mới rồi, bao giờ anh đi thăm ông ngoại?” Nghe thấy cô nhắc đến ông ngoại, sắc mặt Trần Minh Tân cuối cùng cũng thả lỏng một chút: “Còn lâu mới đến Tết.” Ý là anh không muốn nói với cô về chuyện ông ngoại nữa. Sắc mặt Cố Hàm Yên khẽ thay đổi, cô cúi thấp đầu không nói gì nữa. Trần Minh Tân uống nước xong, lại bắt đầu hút thuốc, liên tục chú ý đến thời gian. Cố Hàm Yên cảm nhận được tâm tư của anh không ở đây, đang định nói gì đó, Trần Minh Tân đột nhiên vứt điếu thuốc đi, đi ra ngoài: “Tôi còn có việc, đi trước đây.” Nói xong, không đợi Cố Hàm Yên phản ứng lại, anh đã rời đi. *** Trần Minh Tân ra khỏi phòng bao, nhìn sang phía Tô Ánh Nguyệt ngồi trước đó, giờ đã có người khác ngồi được một lúc rồi. Anh nhíu mày lại, anh biết tốc độ ăn của cô, vì vậy mới cố ý tính thời gian rồi ra đây, không ngờ cô đã đi mất. Hình như, những việc liên quan đến cô, anh luôn tính sai. Điều nghiêm trọng nhất là, đã tính sai tình cảm của cô dành cho anh. *** Tô Ánh Nguyệt ra khỏi nhà hàng, đi đến siêu thị dạo một vòng, nhưng lại không mua gì cả. Cô chỉ là muốn hưởng thụ một chút không khí náo nhiệt. Cô cảm giác như bản thân mình đã bị bỏ rơi, biến thành một người không có nhà để về. Sở dĩ những người xung quanh đi lại nhanh chóng, đó là vì bọn họ có một nơi cần phải đến, còn cô đột nhiên không biết mình nên đi đâu. Vịnh Vân Thượng, cô không muốn trở về. Khó trách mọi người luôn nói trái tim của người đàn ông thay đổi rất nhanh, lúc đối xử tốt với bạn, thì vô cùng dịu dàng, ngọt ngào, lúc trở mặt… Tô Ánh Nguyệt cười nhạo bản thân mình. Anh nói anh vẫn luôn rất bao dung cô, anh nói muốn thay đổi cách sống chung giữa hai người. Những lời nói này nghe có vẻ không hề giống những lời nói lúc tức giận, hoàn toàn chỉ là cái cớ sau khi thay lòng đổi dạ. Cho dù có tức giận, cô cũng chưa bao giờ nói những lời như vậy, có lẽ tính cách của cô khiến người khác không yêu thích, cuối cùng khiến anh cảm thấy chán ghét, phiền phức rồi. Nếu không, sao đột nhiên anh lại tức giận như vậy chứ? Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa. Phía trước có một chiếc xe buýt đỗ lại, cô nghĩ một lúc rồi đi lên, cũng không quan tâm đến chiếc xe này sẽ đi về nơi nào. Đợi đến lúc cô lên vài chuyến xe buýt không có mục đích rồi về nhà, đã là mười một giờ. Mở cửa ra bước vào, vẫn chưa kịp bật đèn, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Cuối cùng cũng biết trở về rồi?”