Ông xã thần bí

Chương 155 : Hình như anh càng giận hơn

Tô Ánh Nguyệt tiến vào thang máy, từ trong thang máy nhìn ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt Tô Nguyên Minh tràn đầy tức giận. Tô Ánh Nguyệt híp mắt, lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn cánh cửa thang máy khép lại. ... Cô lái xe đến trước tòa nhà công ty LK khi đỗ xe vừa đúng bốn giờ. Tô Ánh Nguyệt do dự nửa giây trên xe, mới mở cửa xe xuống xe đi vào bên trong. Cô gái lễ tân nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt bước đến, trên mặt hơi ngạc nhiên: ""Cô Tô?"" ""Chào cô."" Tô Ánh Nguyệt gật đầu nhẹ với cô ấy: "" Đã lâu không gặp, lại xinh hơn rồi."" Cô gái lễ tân: ""Cô Tô có hẹn trước không:"" Tự dưng được một cô gái đẹp khen mình, cô ta thấy là lạ. Tô Ánh Nguyệt nói thẳng: "Không có." Cô gái lễ tân do dự: ""Vậy..."" "Bởi vì tôi tới tìm chồng mình." Tô Ánh Nguyệt vén sợi tóc xõa sang bên tai, cười tươi bày ra dáng vẻ ngây thơ vô hại. ""Cô Tô có thể bảo ngài ấy xuống đón cô."" Trên mặt cô lễ tân hiện lên sự kinh ngạc, giọng điệu uyển chuyển, có điều vẫn để cô hiểu được cô không có hẹn trước thì không thể tùy tiện vào được. Khoảng thời gian trước, Tổng giám đốc cố ý ra lệnh khi cô Tô đến có thể tự do ra vào, cô còn nghĩ rằng, giữa cô Tô và Tổng giám đốc có chút gì đó. Nhưng mà ̣sau này, Tổng giám đốc trực tiếp giao hạng mục cho người dưới làm việc với cô Tô, chắc là giữa hai người bọn họ cũng không có quan hệ gì đặc biệt. Tô Ánh Nguyệt cười nhạt không nói, cô cố ý đến đây, cũng không phải đến để phí thời gian với cô lễ tân này. Đang suy nghĩ tìm lý do gì để trà trộn vào, thì nghe thấy một trận tiếng bước chân truyền đến từ cửa ra vào, Tô Ánh Nguyệt mừng rỡ ngẩng đầu nhìn, đã nhìn thấy ngay Bùi Chính Thành. Bùi Chính Thành trông thấy Tô Ánh Nguyệt, trên mặt kinh ngạc: "Tô Ánh Nguyệt? Sao cô lại ở chỗ này?" "Tôi tới tìm chồng mình chẳng lẽ còn phải báo cáo với anh sao?" Tô Ánh Nguyệt không thích kiểu nói chuyện này của Bùi Chính Thành, cứ như là bảo cô không nên tới. "Không thể nào, cô tới tìm..." Bùi Chính Thành nhìn thoáng qua cô lễ tân: "Chúng ta lên trước đã." Đối với Bùi Chính Thành, cô lễ tân không thể quen hơn nữa, thấy anh ta muốn dẫn Tô Ánh Nguyệt lên trên, cô cũng không thể nói thêm điều gì. ... Tô Ánh Nguyệt đi theo Bùi Chính Thành đến phòng làm việc của Trần Minh Tân, lại phát hiện trong phòng không có ai. ""Chắc là đang họp."" Hai tay Bùi Chính Thành đút trong túi quần, dáng vẻ nhàn ngã ngồi xuống ghế sofa. Đột nhiên Tô Ánh Nguyệt muốn xem một chút khi họp Trần Minh Tân trông thế nào, cô hỏi Bùi Chính Thành: "" Phòng họp ở chỗ nào?"" "Cô muốn làm gì?" "Tôi đến xem, anh cho rằng tôi muốn làm gì?" Chẳng lẽ anh ta cho rằng cô là loại phụ nữ không phân biệt được thời gian hoàn cảnh nào, dù biết rõ anh đang họp, cũng liều lĩnh muốn xông vào? Bùi Chính Thành cười cười: "Được, bà nội của tôi ơi, tôi dẫn cô đi." Tô Ánh Nguyệt hỏi anh ta: ""Thế Trần Minh Tân chính là ông nội của anh rồi nhỉ?"" Bùi Chính Thành: "..." Trần Minh Tân tổ chức một cuộc họp loại nhỏ. Chỉ có năm sáu người lãnh đạo, phòng họp cũng không phải rất lớn, nhưng được lắp đặt các thiết bị vô cùng xa hoa. Tô Ánh Nguyệt vừa bước đến, qua cánh cửa thủy tinh nhìn xuyên vào bên trong đã thấy Trần Minh Tân thẳng thừng cầm một phần tài liệu đập mạnh lên trên bàn họp. Những người ngồi phía dưới anh kia, đều không nhúc nhích, không ai dám mở miệng nói chuyện cả, Cho dù qua tấm kính thủy tinh cách âm không nghe thấy gì cả, Tô Ánh Nguyệt cũng cảm thấy được phía bên trong, mấy người lãnh đạo ngồi dưới Trần Minh Tân đều cúi đầu xuống cảm giác iên lặng như ve sầu mùa đông vậy. Ánh mắt Ánh Nguyệt nhìn theo Trần Minh Tân chốc lát, tuy rằng không nghe thấy anh nói gì cả, nhưng vẫn cảm giác được anh đang nói chuyện, Đột nhiên cô cảm thấy chính mình vẫn rất may mắn, kiếp sống làm vợ anh, có thể so với kiếp làm cấp dưới của anh tốt hơn nhiều. ""Tính cách của Minh Tân rất xấu, ngược lại đối với cô lại rất tối."" Bùi Chính Thành đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Tô Ánh Nguyệt há to miệng, rất muốn nói thật ra cách cô đối với Trần Minh Tân cũng không kém, nhưng khi nhìn thấy cảnh trong phòng hợp, đơn giản nói không nên lời. Có thể do ánh mắt Tô Ánh Nguyệt vô cùng chăm chú, Trần Minh Tân luôn quay lưng về phía Tô Ánh Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô. Tô Ánh Nguyệt không kịp chuẩn bị đã đối mặt với đôi mắt sâu thẳm như đêm đối không có điểm dừng của anh, bỗng chốc không biết phải làm thế nào, sững sờ một lát, rồi cong môi cười với anh. Rất nhanh Trần Minh Tân đã xoay đầu lại, trong đầu đều là bóng dáng Tô Ánh Nguyệt cười với anh, cúi đầu nhìn thoáng qua bản kế hoạch trước mặt, giống như cũng không quá kém như vậy. Ngay tại lúc tất cả mọi người đều cho rằng anh lại ném cái bản kế hoạch này xuống một lần nữa, thì chân mày đang nhíu chặt của Trần Minh Tân giãn ra, đặt bản kế hoạch này sang một bên: "" Tan họp, phần kế hoạch này cứ dựa theo nội dung hội nghị lúc trước sửa chữa, ngày mai đưa lại cho tôi."" Nói xong liền đứng dậy mở cửa phòng họp nhanh chóng đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng họp, anh đã nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt xinh đẹp đứng ở chỗ đó, yên lặng cười với anh, bước chân khẽ dừng lại rồi mới đi về phía cô. Trên mặt Tô Ánh Nguyệt rất vui vẻ, cho rằng anh đi về phía mình, vẻ mặt mình bày ra ban nãy rất đúng. Không nghĩ tới, nội dung cốt truyện thoáng cái đã xoay ngược lại. Trần Minh Tân lướt qua bên cạnh cô, đi đến trước mặt Bùi Chính Thành: "Có việc?" Không có việc gì không thể đến sao. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Bùi Chính Thành, còn tình huống thực tại lại là: ""Phía bên kia công ty có chút vấn đề."" "Về phòng làm việc nói." Nói xong, cũng không nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, mà tự mình bước về phía phòng làm việc. Bùi Chính Thành kinh ngạc nhìn thoáng qua Tô Ánh Nguyệt, trong mắt mang đầy ý hóng chuyện. Ngày hôm nay Tô Ánh Nguyệt bị Trần Minh Tân ngó lơ hơi nhiều, vì vậy trong lòng cũng không khó chịu như vậy. Huống chi, cô cảm thấy nếu tình hình thật đúng như cách An Hạ nói, càng khó chịu hơn là anh mới đúng... ... Đén phòng làm việc, hai người đàn ông nghiên cứu thảo luận công việc ngay tại chỗ. Tô Ánh Nguyệt với tư cách tổng thanh tra hạng mục Tô thị, cũng không tiện nghe ngóng chuyện của công ty khác, ngay từ đầu đã ngồi một góc chơi game. Đến lần thứ hai mươi bị thua khi qua cửa, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn dễ nghe như trước của Trần Minh Tân: ""Tại sao em vẫn còn ở đây?"" Trong giọng nói lộ ra sự ghét bỏ cùng với không kiên nhẫn. Tô Ánh Nguyệt cất điện thoại di động, lúc này cô mới phát hiện Bùi Chính Thành không biết đã đi khỏi từ lúc nào rồi. Trần Minh Tân không đề cập tới chuyện ngày hôm qua nửa chữ, ngược lại làm Tô Ánh Nguyệt không có cách nào mở miệng. Cô yên lặng một lát, rồi nhìn anh một cái: ""Tôi đợi anh cùng nhau về nhà."" "Buổi tối tôi còn phải đi tiếp khách." Trả lời trầm nhìn cô một cái, sắc mặt khó hiểu. Anh đang nói hành tung của anh với cô sao? Anh không tức giận nữa rồi? Tô Ánh Nguyệt chớp mắt: ""Vậy tôi càng phải đi cùng với anh."" Trần Minh Tân híp mắt lại, ánh mắt lơ đãng nhìn đến chân cô, giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì, sắc mặt u ám. ""Cởi giày."" "A." Tô Ánh Nguyệt trả lời một tiếng, ngoan ngoãn cởi cả hai chiếc giày ra, sau đó gác hai chân lên ghế sofa. Trần Minh Tân bước đến, nhìn thấy cái chân bị thương của cô không sưng lên, sắc mặt dịu đi: ""Em đi theo tôi chỉ vướng chân.""