Ông xã thần bí
Chương 145 : Hôm nay không có ai bảo vệ con đâu
Đợi đến khi trợ lý rời đi, Huỳnh Tiến Dương lập tức mở miệng nói: “Em đi họp trước đi.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn dáng vẻ thấu hiểu lòng người của anh ta, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác chán ghét, ngay cả qua loa cũng lười, xoay người lập tức rời đi.
Đây là hội nghị triệu tập lần đầu tiên sau khi Tô Nguyên Minh trở lại tổng bộ, chắc là người mới nhậm chức đưa ra kế hoạch mới.
À, không đúng, trước kia Tô Nguyên Minh đã từng làm việc ở tổng bộ rồi, cũng không tính là người mới nhậm chức, nhiều lắm chỉ là củng cố địa vị Phó Tổng Giám đốc của mình một chút mà thôi.
Bây giờ ông ta chính là người gần với Tô Thành nhất trong công ty.
Tô Ánh Nguyệt đến khá sớm, sau khi đi vào thì chỉ im lặng ngồi ở đó, đợi cuộc họp bắt đầu.
Tô Nguyên Minh vừa đi vào, liếc mắt một cái đã chú ý thấy Tô Ánh Nguyệt ở trong đám người.
Giống y như người ba ngồi tù của cô, đi đến đâu cũng có thể dễ dàng khiến người bên ngoài chú ý.
Ông ta có chút không vui nhíu mày, mới nhấc chân đi qua: “Bây giờ bắt đầu cuộc họp.”
…
Lúc cuộc họp kết thúc, sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt không tốt lắm.
Vì nhiệm vụ Tô Nguyên Minh giao cho cô rất nặng, có thể nghĩ, một tháng sau này, cô phải liên tục tăng ca, cho dù vậy vẫn chưa chắc có thể hoàn thành mục tiêu.
“Ánh Nguyệt, cố gắng thật tốt nhé, tôi rất xem trọng cháu!” Tô Nguyên Minh chú ý thấy sắc mặt của cô không đúng, rất bình tĩnh vỗ vỗ bả vai của cô, giọng điệu hiền từ.
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt tràn đầy lạnh lùng, cong môi cười: “Biết rồi, tôi sẽ cố gắng.”
“Thế thì tốt! Có những lời này của cháu, tôi yên tâm rồi.” Tô Nguyên Minh cười cười: “Mọi người cũng nhau cố gắng nhé.”
Tô Ánh Nguyệt mệt mỏi trở về văn phòng, phát hiện Huỳnh Tiến Dương đã không còn ở đây nữa, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Vì nhiệm vụ Tô Nguyên Minh giao cho cô có chút nặng nề, cho nên Tô Ánh Nguyệt bắt đầu phải tăng ca từ hôm nay.
Người trở nên bận rộn thì sẽ quên rất nhiều chuyện, ví dụ như Tô Ánh Nguyệt dứt khoát quên mất Trần Minh Tân từng dặn dò cô, bảo hôm nay cô tan tầm trở về sớm một chút.
…
Trần Minh Tân về đến nhà, nhìn biệt thự không có một bóng người, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề.
Rất tốt, xem ra cô vợ nhỏ của anh hoàn toàn không để lời anh nói ở trong lòng.
Trần Minh Tân mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt vốn đã khó coi bây giờ càng u ám hơn.
Thảm bị xé thành mấy miếng, giày rơi khắp nhà…
Cả phòng khách lộn xộn giống như vừa bị cướp vậy.
Mà người gây chuyện kia, vừa nhìn thấy Trần Minh Tân đã chạy đến, xoay vòng vòng xung quanh anh, miệng còn kêu to “hu hu”, hoàn toàn quên mất chuyện Trần Minh Tân làm với nó hôm qua.
“Thịt Bò.” Trần Minh Tân rũ mắt nhìn nó, giọng nói lạnh đến đáng sợ.
“Hu~”
Thịt Bò lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, không hề lộn xộn, xoay xoay tròng mắt vô tội nhìn Trần Minh Tân.
“Mắc sai lầm còn không chịu nhận?”
Trần Minh Tân nhíu chặt mi tâm, ngồi xổm xuống trước mặt Thịt Bò: “Hôm nay không có ai bảo vệ con đâu.”
“Bịch” một tiếng,hịt Bò sáp đến liếm mặt Trần Minh Tân, sau đó nghiêng đầu cọ cọ trên người anh.
“…”
Trần Minh Tân cứng người ngồi xổm tại chỗ, sau một lúc lâu mới từ từ vươn tay, khi sắp đụng trúng Thịt Bò lại kịp thời rụt về.
Dường như Thịt Bò cảm nhận được nguy hiểm nào đó, rụt rụt về phía sau, trốn sang một bên cẩn thận nhìn Trần Minh Tân.
Kết quả người đàn ông thô bạo ném nó ngày hôm qua lại chỉ bình tĩnh đi lên lầu tắm rửa, rồi đi xuống lầu bắt đầu dọn dẹp phòng khách.
Toàn bộ quá trình Thịt Bò đều theo sau mông anh, anh nhặt một chiếc giày lên, nó lại tha ra, kết quả ánh mắt Trần Minh Tân vừa đảo qua, nó lập tức sợ tới mức làm rớt giày.
Lúc anh sửa sang phòng khách được một nửa, Nam Sơn đã đến đây.
Anh ta nhìn phòng khách bừa bộn, rất xấu xa nở nụ cười: “Thịt Bò thật sự là một tay phá nhà rất giỏi.”
Lúc đầu khi mang Thịt Bò về, Nam Sơn thường xuyên chăm sóc nó, cho nên nó có ấn tượng với Nam Sơn.
Nó chạy đến trước mặt Nam Sơn, nâng chân trước lên vắt trên người anh ta.
Anh ta ngồi xổm xuống ôm lấy Thịt Bò, xoa đầu nó: “Vui vẻ vậy à, có thể nghe hiểu ta đang khen mi hả?”
Vừa nói ra, Nam Sơn lập tức cảm thấy ánh mắt lạnh lùng âm u của ông chủ lướt đến đây.
Nam Sơn run rẩy một cái, thả thịt bò xuống dưới, cầm đồ mình mang đến vào trong: “Ông chủ, thứ anh dặn dò tôi, tôi đều mang đến đây rồi.”
“Để đó đi.” Trần Minh Tân còn đang dọn dẹp phòng khách, chỉ thản nhiên lên tiếng, cũng không nói thêm gì khác.
Sau khi Nam Sơn cất đồ tươi và những thứ khác mang đến từ Ngọc Hoàng Cung do Trần Minh Tân dặn dò, mới phát hiện Tô Ánh Nguyệt không có ở nhà.
“Bà chủ cô ấy… vẫn chưa về à?”
Trần Minh Tân cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu có thể về rồi.”
Nam Sơn sờ sờ mũi mình, được rồi, cái không nên hỏi anh ta sẽ không hỏi.
Trần Minh Tân dọn dẹp lại phòng khách rộng lớn, lại mang mấy thứ Nam Sơn lấy tới vào phòng bếp, đợi đến khi anh nấu bữa tối xong, đã là tám giờ tối rồi.
Nhưng mà, Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa về.
Trần Minh Tân quay về phòng khách, cầm lấy điện thoại của mình, vừa muốn gọi đi, lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, dừng động tác trong tay lại.
Vừa nâng mắt đã nhìn thấy Thịt Bò đang tự chơi với mình cách đó không xa.
“Thịt Bò.” Trần Minh Tân kêu nó một tiếng, Thịt Bò nhạy bén quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân, sau đó chạy nhanh tới.
Trần Minh Tân cau mày, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng: “Ngồi xuống.”
Thịt Bò ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trước mặt anh, dáng vẻ ngoan ngoãn, ánh mắt vô tội, Trần Minh Tân cảm thấy dáng vẻ này của Thịt Bò rất vừa mắt.
Trần Minh Tân nghiêm túc nhìn nó: “Con nói xem, ba có cần gọi điện thoại cho mẹ con không?”
“…” Thịt Bò nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Trần Minh Tân, đối mắt với anh một lúc, lại nghiêng đầu sang một bên khác, tiếp tục đối mắt với anh.
Trần Minh Tân nhíu mày, anh điên rồi mới đi hỏi một con chó vấn đề này.
Nhưng mà, ngay sau đó anh lại hỏi tiếp: “Ba đã dặn dò mẹ con về sớm một chút rồi, nhưng đã muộn thế rồi cô ấy vẫn chưa về, không quan tâm lời ba nói như vậy, không phải ba nên tức giận sao?”
Thịt Bò lại trả lời: “Hu~”
Trần Minh Tân càng cau chặt mày hơn, im lặng một lát: “Nếu con đã nhớ cô ấy rồi thì chúng ta đến công ty tìm cô ấy thôi.”
Nói xong thì mang theo Thịt Bò ra ngoài, đi ô tô đến tập đoàn Tô Thị.
…
Tô Ánh Nguyệt bận rộn đến trời đất quay cuồng, ngay cả cơm tối cũng quên ăn, đợi đến lúc cuối cùng cô cũng phục hồi lại tinh thần đã sắp tám giờ rồi.
Lúc này cô mới cảm thấy hơi đói.
“Cốc cốc.”
Có người gõ cửa đi vào, không đợi cô ngẩng đầu, đã nghe thấy giọng nói của Huỳnh Tiến Dương: “Ánh Nguyệt.”
Tô Ánh Nguyệt tức giận nhìn anh ta: “Sao anh lại đến nữa.”
Là vì phải kết hôn với Tô Yến Nhi rồi, cho nên mắc chứng sợ hải trước hôn nhân, một ngày phải tìm cô hai ba lần à?
Huỳnh Tiến Dương nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, nhưng giọng điệu vẫn rất dịu dàng: “Anh đợi bên ngoài nửa tiếng cũng không thấy em đi ra ngoài, sau đó hỏi mới biết em đang tăng ca, anh mang bữa ăn khuya đến cho em.”
Nói xong đã đặt đồ ăn khuya mang tới đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Ăn đi.”
Truyện khác cùng thể loại
1397 chương
61 chương
10 chương