Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 6
Cảm giác mềm mại ấm áp của gấu tiểu Bố trấn an lòng cô, chịu đựng thân thể đau nhức, cô ôm chặt gấu tiểu Bố, cuộn thân mình thật chặt, một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt xuống cánh mũi, lại trượt vào trong miệng, mặn quá, chát quá…
Trên người ấm áp, là ai đắp chăn cho cô? Rồi sau đó là tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại…
“Mẹ!” Duy Nhất nghẹn ngào khẽ gọi một tiếng, mê mê man man tiến vào giấc mộng đẹp.
Rất đen, đêm rất đen…
Có người đè trên người Duy Nhất, một đôi tay xé quần áo của cô, bị giật mình tỉnh giấc cô sợ tới mức la to…
“Duy Nhất! Duy Nhất!” Mẹ nghe tiếng kêu xông tới bật đèn sáng.
“Mẹ! Cứu con!” Duy Nhất liều mạng giãy giụa, thấy rõ ràng người trước mắt là ông già này! Cô điên cuồng cào ông ta, cào ra vô số vết máu trên người ông ta.
“Đê tiện!” Một bạt tai tát lên mặt Duy Nhất, thân thể lại đè lên.
Mẹ khóc liều mạng đẩy ông ta ra, ẩu đả với ông ta, hô to, “Lão gia! Van xin ngài, con bé vẫn còn con nít! Ngài thả con bé đi! Duy Nhất, Duy Nhất, mau đi ra! Chạy mau đi!”
Duy Nhất khép quần áo rách mướp trên người lại, sợ đến mức nhanh chân bỏ chạy, sau khi chạy ra một đoạn, đột nhiên nhớ tới, dừng bước chạy lại.
Bên trong nửa sáng nửa tối, cô nhìn thấy một cảnh đáng sợ, mẹ giống như bị, bị thân thể kinh tởm đó đè phía dưới…
“Mẹ ——!” Cô kêu khóc, nắm lấy bình hoa trên bàn dùng hết sức lực đập xuống…
Kêu đau một tiếng, lão già kia đang nằm trên người mẹ ngừng vận động, máu tràn ra trước mắt Duy Nhất, Duy Nhất bị tình hình trước mắt dọa sợ ngây người.
“Bốp choang” một tiếng, bình hoa trong tay rớt xuống đất, theo đó là tiếng mẹ la mắng, “Đã bảo con chạy mau, con còn trở lại làm gì?”
“Mẹ —— làm thế nào? Con giết người! Con giết người!” Khi Duy Nhất tỉnh táo lại nhào vào trong lòng mẹ khóc.
“Đừng sợ! Đừng sợ!” Mẹ vỗ lưng cô an ủi, “Duy Nhất không giết người! Nhớ! Duy Nhất không giết người!”
Rất nhanh, mẹ bình tĩnh mặc lại quần áo đã bị xé rách, dùng vải lau sạch dấu vân tay của Duy Nhất trên bình hoa, sau đó ấn lung tung dấu vân tay của mình lên, mảnh sứ vỡ cắt ngón tay mẹ, máu của mẹ xen lẫn với máu của lão già ghê tởm.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Duy Nhất không hiểu hỏi.
“Duy Nhất, chuyện tối nay, dieendaanleequuydonn cái gì con cũng không biết, nhớ kỹ không? Con ở ký túc xá trong trường!” Mẹ bình tĩnh nói cho cô.
Duy Nhất kinh hãi, “Không! Mẹ! Vì sao mẹ lại gánh tội thay con? Con không muốn! Con đi tự thú! Con sẽ đi ngay bây giờ!”
“Duy Nhất!” Mẹ bình tĩnh gọi tên cô, không biết từ khi nào trên tay cầm một mảnh sứ vỡ, lúc này đang đặt ở trên cổ bà, “Duy Nhất, nếu con không nghe lời mẹ nói mẹ sẽ lập tức chết trước mặt con!”
“Mẹ ——” tiếng khóc của Duy Nhất trầm thấp vang vọng trong đêm.
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
40 chương
2941 chương
76 chương
73 chương
10 chương
20 chương
9 chương
10 chương