Duy Nhất ở nhà nghỉ ngơi chừng mấy ngày, cuối cùng cảm mạo cũng khỏi. Ánh đèn buổi tối ở tầng dưới liền sáng rõ vào hôm sau, chỉ vì người ở tầng dưới nhớ lời của cô…, ông xã không về nhà không phải là ông xã tốt, nhưng mà, anh có thể thực sự trở thành ông xã của cô sao? Thật sự, không dám… Có lẽ, anh nên thả cô đi, nhưng mà, anh không làm được… Từ sau khi anh trở về, cũng chưa từng thấy ảo ảnh trên cửa sổ. Ừ, là ảo ảnh… Duy Nhất xác định… Cuộc sống lại trôi qua như ngày trước, bịt kín đôi mắt “Cưng chiều” có quy luật, mỗi đêm mong đợi tiếng chuông leng keng leng keng ngoài cửa sổ. Từ sau khi con búp bê nhỏ bị mất, Duy Nhất lại làm một con búp bê khác giống như dáng vẻ của mình, mỗi đêm treo ngoài cửa sổ của anh, thỏa mãn hư vinh nho nhỏ của Duy Nhất – cô, vượt qua từng đêm với anh… Giữa bọn họ đã truyền qua bao nhiêu tờ giấy rồi? Duy Nhất chưa từng đếm, nhưng cô đánh dấu ngày tháng lên toàn bộ, xếp thật chỉnh tề trong ngăn kéo. Nội dung trong giấy liên miên bất tận, không có gì hơn chính là: Duy Nhất, anh đi công ty trước, nhớ uống sữa tươi rồi đi làm; Duy Nhất, ngày mai anh đi Singapore ký hợp đồng, buổi tối sợ thì gọi điện thoại cho anh; Duy Nhất, anh mua cho em vài đôi dép đế thấp, để Tần Nhiên đưa cho em; Duy Nhất, tối nay anh sẽ về trễ, đừng chờ anh, ngủ sớm một chút;… Duy Nhất, Duy Nhất, Duy Nhất, cô chưa bao giờ phát hiện tên mình dễ nghe như vậy, giống như tiếng chuông điện thoại của cô, baby, em là duy nhất của anh… Duy Nhất cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt đẹp, mỗi ngày đều rất bình thường, mỗi ngày đều có niềm vui bất ngờ, giống như tâm tình lúc sáng sớm nhìn thấy đóa hoa tulip nở rộ trên bệ cửa sổ, rất đẹp, rất tốt… Cô nghĩ, cô yêu thật rồi, ngay cả Mỹ Mỹ cũng nhìn ra, nói mặt cô đỏ ửng, xinh đẹp trước nay chưa từng có, đây là biểu hiện của cô gái đang yêu. Duy Nhất không thừa nhận, bởi vì cô không hiểu, anh có yêu cô không, một người không muốn đưa diện mạo chân thật cho mình nhìn, sẽ yêu mình sao? Lo sợ nghi hoặc… Trong lòng phác họa không biết bao nhiêu lần dáng vẻ của anh, đã từng hoài nghi tại sao anh và cô ở cùng dưới một mái hiên mà chưa bao giờ chạm trán, thậm chí rất nhiều lần khi đang yêu muốn trộm giật mảnh vải xuống, nhưng mà, cuối cùng cô không làm vậy, sợ thất vọng sao? Giống như yêu qua mạng gặp mặt sẽ chết, cô cũng không biết… Chỉ có điều, như vậy cũng rất tốt, tưởng tượng nhiều sự thật, mong đợi nhiều thất vọng, mỗi ngày đều giống như mới, mặc dù, có tiếc nuối nhàn nhạt, nhưng chính là như vậy, mới càng thêm đẹp… Nhớ mong mối tình đầu chính là như vậy đi, dũng cảm, mông lung, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có tổn thương… Giờ tan việc hôm nay, trong thang máy gặp tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác, trong tay cầm một phần văn kiện đưa cho cô, “Giao cái này cho công ty Kỳ Thịnh, công ty chúng ta có một hợp tác với bọn họ.” “Tại sao muốn tôi đi?” Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ, mình không phải thư ký tổng giám đốc.