Editor: Puck “A – Hai người...” Khi giọng nói khoa trương của Đan Đan vang lên, hai người mới vội vã tách nhau ra, cho dù là Lôi Đình Ân hay Hạ Thiên, đều cảm thấy thất vọng với sự xuất hiện không đúng lúc không thức thời của Đan Đan. Tại sao? Lại có cảm giác như thế? “Khụ khụ, cái gì tôi cũng không thấy! Tiếp tục, tiếp tục!” Đan Đan ngây ngốc cười một tiếng, lập tức biến mất. Còn dư lại hai người, ngay cả không khí khó xử cũng bốc cháy lên. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Nhìn cái gì vậy? Sắc lang (sắc nữ)!” Khóe môi Lôi Đình Ân nhếch lên, “Bà xã, anh sắc em là phải!” “Ai là bà xã của anh?” Hạ Thiên bị chọc giận rồi. Mặc dù trong lòng Lôi Đình Ân, cô là một cô nhóc hoang dã chính cống, nhưng ở nơi công cộng trước sau như một cô đều cố gắng duy trì hình tượng thục nữ của mình, bây giờ thì bất chấp! “Em đó! Bảo bối!” Lúc anh nói mấy chữ bảo bối thì lộ ra đùa giỡn vô tận, Hạ Thiên nghe, khó chịu giống như nuốt phải con ruồi. “Họ Lôi kia! Tôi cảnh cáo anh, từ giờ trở đi, anh phải đứng cách tôi ba thước, nếu không, đừng trách tôi không nể mặt anh!” Hạ Thiên chỉ vào mũi anh giận dữ. Lôi Đình Ân túm lấy ngón tay cô, hôn lên, “Cái này... Anh tin tưởng...” Cho tới bây giờ cô đều không cho anh mặt mũi, không phải sao? “Anh...” Cô giận tím mặt, rút tay về, giơ tay định một bạt tai đánh rụng nụ cười không có ý tốt trên mặt anh. Nhưng mà, hình như anh đã sớm đoán trước được, giữ chặt cổ tay cô lần nữa, nụ cười xấu xa lan tràn, “Bảo bối, trên thế giới này người có thể đánh tôi còn chưa ra đời!” Không sai! Không người nào trên thế giới này có quyền xúc phạm Nhị Lang anh, nói chính xác, không người còn sống nào có thể ra tay trên đầu anh! Chỉ có một người chạm ngón tay lên mặt anh là Mặc Toa, cô đã chết rồi... Từ đó, không ai có thể chạm lên mặt anh nữa, đàn ông không dám, phụ nữ không thể, cho dù là lúc yêu, anh cũng không cho phép phụ nữ lấy tay sờ mặt anh... “Thật sao?” Hạ Thiên cười lạnh, đầu gối cố gắng húc lên một cái, đụng vào chỗ quan trọng của anh. “A -” Lôi Đình Ân bị đau, buông cổ tay cô ra. Cô đắc ý vỗ tay, “Không có ai chạm vào mặt anh? Vậy có ai chạm vào chỗ này? Từng nói muốn biến anh thành thái giám!” Lôi Đình Ân che chỗ đau, nụ cười không thua trận vẫn như cũ, “Trên thế giới này vốn không có ai động vào chỗ này của tôi, nhiều người động, đương nhiên càng thẳng nhanh!” Hạ Thiên phun máu, sao những lời này quen tai như vậy? Chẳng lẽ quỷ Nhật Bản cũng hiểu lời Lỗ Tấn? Cô hốt hoảng bỏ chạy. Đã sớm nghe Đan Đan nói, mùa hè ở nông thôn là đẹp nhất, trong bụi cỏ bên bờ sông có vô số đom đóm đốt sáng đèn lồng, xa xa, ánh sao lóe lên trên bầu trời, đèn lồng trên đất ăn khớp, lốm đa lốm đốm, không phân biệt rõ cái gì là đom đóm, cái gì là ánh sao rồi. Thật sự xinh đẹp như vậy sao? Cô quyết định cùng Đan Đan đi xem một chút, nhưng tối nay Đan Đan lại không có thời gian, buồn bực, cô chỉ có thể đi một mình. Mùa hè nông thôn, quả nhiên có phong cảnh khác biệt. Bầu trời cực cao cực xa, sao cực kỳ sáng ngời, ngay cả trong không khí cũng thấm hương thơm cỏ dại, giọt sương ở bờ sông mang theo mùi thơm ngát, ướt át ướt át. Bờ sông, đom đóm đốt đèn lồng, chơi đùa xuyên qua bụi cỏ, mặt sông, sóng nhỏ lăn tăn, phá tan lung linh đầy mặt sông, thật không hiểu, rốt cuộc sao đầy trời rơi vào trong bụi cỏ, hay còn rơi tán loạn trên mặt sông. Cô hít một hơi thật sâu không khí ẩm ướt, kêu to về phía trong sông, “Này – ta – là – Hạ Thiên -” Hạ Thiên – Hạ Thiên -, sông rộng truyền âm thanh đi rất xa. Cô khẽ mỉm cười, đột nhiên nghe thấy bụi cỏ sau lưng vang lên loạt xoạt, cô hơi hoảng hốt, quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen lóe lên. Chẳng lẽ có quỷ? Cô hoảng hồn ú ớ. Hạ Thiên cô, trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ quỷ! Vốn cô không tin thế giới này có quỷ, nhưng mà, sinh nhật của cô là mười lăm tháng bảy âm lịch, là tiết quỷ, nghĩ tới luôn cảm thấy là lạ... “Là ai?” Cô ôm ngực kêu to một tiếng. “Là ai!” Trong bụi cỏ vang lên giọng nói cố ý ồm ồm. Chỉ cảm thấy giọng nói này quen tai, trong lúc bối rối nhất thời không nhớ nổi là ai, “Anh rốt cuộc là người hay quỷ?” Cô vừa kêu vừa lui lại. “Tôi đương nhiên... Là quỷ rồi!” Bóng đen đột nhiên đứng lên từ trong bụi cỏ. Hạ Thiên đã lui đến gần con đê, bị dọa như vậy, “A -” thét lên một tiếng, rơi vào trong nước. Cô không biết bơi, sau khi đạp mấy cái trong nước, lớn tiếng kêu cứu. “Không phải cô nói muốn tôi đứng cách xa cô ba thước sao? Bây giờ giữa chúng ta vừa tròn ba thước.” Thì ra bóng đen này là Lôi Đình Ân! Đáng chết! Cô âm thầm mắng. “Anh dọa chết người ta! Anh có biết không...” Một câu chưa nói xong, cô đã uống mấy ngụm nước lớn, đạp lung tung trong nước vội kêu lên, “Mau tới cứu tôi, tôi không biết bơi!” Không biết bơi? Anh làm sao cũng không tin, một cô gái có thể cưỡi xe máy phân khối lớn mà không biết bơi? Đáp án của anh chính là phủ nhận! Định lừa anh xuống nước? Không có cửa đâu! Nở nụ cười ma quỷ, “Không phải cô nói muốn tôi đứng cách cô ba thước sao? Bảo bối, tôi nghe lời!” Nói xong tao nhã xoay người, đêm hè ngâm nước lạnh không có việc gì. Nhưng sau khi đi được một đoạn, cảm thấy hơi khác thường, quay đầu nhìn lại, mặt nước chỉ có chút sóng gợn, cả bờ sông đều không có bóng dáng của cô. Hỏng bét! Cô thật sự không biết bơi! Anh lập tức chạy về phía bờ sông, nhảy xuống nước... Dựa vào tầm nhìn mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy trong nước, một người mặc váy màu xanh lam, giống như chiếc đĩa, lơ lửng trong nước. Bơi tới bên người cô, một tay nâng hông cô lên, cứu cô lên bờ. Eo thật nhỏ! Một bàn tay anh gần như có thể nắm trong tay. Làn váy ướt đẫm dán chặt lên người cô, đường cong lả lướt, là dáng vẻ cực kỳ khéo léo. Cô thật sự rất nhỏ, lông mày nhàn nhạt nhỏ nhắn, chóp mũi nhỏ khẽ vểnh, môi mỏng mím chặt, mắt nhắm chặt, nếu có thể mở ra, trên mặt cô chỉ có thể dùng “Đại” để mô tả.