Editor: Puck Rusa bị bỏng, Doãn Tử Nhiên đều bôi thuốc mỗi ngày cho cô, dần dần gần tốt. Trong lòng Rusa lại hết sức thất vọng, Doãn Tử Nhiên thật sự không hề có chút phản ứng nào với cô! Xem ra bệnh của anh không nhẹ! Hết cách rồi, đi nhờ mẹ tư vấn một chút thôi! Nhìn bóng đêm dần tối đi, Rusa nhẹ nhàng đi vào lầu trúc của Tộc trưởng, khôn khéo cọ cọ bên cạnh mẹ, “Mẹ!” Herga vừa nhìn đã biết con gái muốn cầu cạnh mình, khẽ mỉm cười, “Bảo bối của mẹ lại gặp phải phiền toái gì?” “Mẹ!” Rusa hơi xấu hổ mở miệng, ấp a ấp úng nửa ngày mới nói đầy đủ, “Mẹ, có phương thuốc gì có thể điều trị phương diện kia của đàn ông không?” “Phương diện nào?” Herga giả bộ nghe không hiểu. “Ờ thì chính là nó! Cái kia cái kia không được?” Rusa đỏ bừng mặt, nhào vào trong ngực Herga. Herga không hề trêu chọc con gái, cười hỏi, “Bảo bối, ý của con muốn nói ông xã con không được?” Rusa vùi mặt trong lòng mẹ xấu hổ gật gật đầu. “Cái kia đơn giản!” Herga đẩy Rusa ra, tìm gì đó trong tủ thuốc, đưa một gói bột phấn cho con gái, “Bỏ cái này vào trong nước ấm cho cậu ta uống, đảm bảo sẽ trả lại cho con một người đàn ông mạnh mẽ!” “Thật sao? Cám ơn mẹ!” Rusa ôm lấy Herga, nhanh chóng hôn một cái lên mặt mẹ, chạy về tìm Doãn Tử Nhiên. Buổi tối ở bộ lạc không có gì tiêu khiển, Doãn Tử Nhiên thường thích đọc sách buổi tối, Rusa rón rén đi tới bên cạnh anh, đưa cho anh ly trà ngon, “Tử Nhiên, cho anh.” Doãn Tử Nhiên đang xem sách tiện tay nhận lấy, đang định uống, cái ly rõ ràng đã đến bên môi, đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm nước trà một lúc lâu, sau đó hai mắt ngước lên, lấy ánh mắt chất vấn nhìn Rusa, Trung Quốc còn có một câu ngạn ngữ nhất định cô chưa học.” “Cái gì?” Rusa thấy anh không uống trà, vẻ mặt cứng đờ. Doãn Tử Nhiên đặt ly trà xuống, tuyệt đối ác ý cười một tiếng, “Không có việc gì mà ân cần không phải phường gian xảo cũng là hạng trộm cướp!” “Có ý gì?” Mấy người Duy Nhất đúng là không dạy cô câu này. “Không cách nào hiểu rõ!” Doãn Tử Nhiên nhướn mày, “Cô thêm gì vào trong trà?” Đáng chết! Sao đầu óc của anh tốt như vậy! Ngạn ngữ của Trung Quốc thật nhiều! Hơn nữa còn có cảnh giới như vậy! Cô cười ha ha, “Trong trà? Thì bỏ thêm lá trà! Còn có thể thêm cái gì?” “Vậy sao?” Bên môi Doãn Tử Nhiên lộ ra nụ cười nhạt không đáng tin tưởng. “Không tin em uống cho anh xem!” Phỉ Nhi lấy hết dũng khí bưng ly lên, trong lòng rối rắm, cái này cho đàn ông uống, cô uống chắc không sao chứ? Nhưng bất cứ giá nào rồi, kiên quyết không thể để cho Doãn Tử Nhiên nghi ngờ mình, cùng lắm thì để lát nữa nhờ mẹ cứu mình! Cô nhắm mắt lại, cổ ngửa lên, uống ừng ực ừng ực ly bằng sạch trà thêm thuốc vào trong bụng. Doãn Tử Nhiên đứng lên mỉm cười, “A? Do tôi trách oan cô?” Nói xong tự mình đi qua rót nước uống. Trong mắt Rusa hiện lên ý cười ranh ma, “Hừ, Doãn Tử Nhiên! Anh vẫn phải uống nước thôi! Xem anh chạy thoát khỏi lòng bàn tay của em như thế nào! Chờ em chữa khỏi bệnh của anh, lại nghĩ mọi cách biến mình thành bị thương, anh còn phải bôi thuốc cho em, đến lúc đó xem anh còn có thể bình tĩnh như vậy không?” Cô không thể không bội phục chính mình, cô bỏ thuốc thẳng vào trong bình nước sôi, chứ không phải bỏ vào trong ly... Nhìn Doãn Tử Nhiên chậm rãi uống xong một ly nước, cô chỉ thiếu chút nữa lớn tiếng cười thoải mái! Đây thật sự là một đêm tuyệt đẹp! Doãn Tử Nhiên uống hết nước, lại trở lại trên ghế trúc đọc sách, mà Doãn Tử Nhiên chống đầu ngắm nghía gò má của anh, trai đẹp phương Đông điển hình, thật đẹp trai! Da rất trơn bóng, ngũ quan rất nhu hòa, tuyệt đối không có vẻ của đàn ông phương Tây, hốc mắt hõm sâu, lộ ra vẻ thâm độc! Hoàng tử phương Đông của cô, thật sự càng nhìn càng yêu! “Tử Nhiên, hai chữ này là chữ gì?” Cô chỉ vào sách tiếng Trung của anh, thành kính hỏi. “Cái này hả, đọc là ‘Chim thư cưu’, là một loại chim.” Nhiều ngày ở cùng phòng, hai người gây gổ là chuyện thường như cơm bữa, khi tâm tình Doãn Tử Nhiên tốt mà Rusa không làm ra chuyện khiến anh không thích thì anh vẫn bình tĩnh thoải mái nói chuyện với cô. “Chim thư cưu này là chim gì? Sao châu Mỹ của chúng ta không có?” Rusa hiếm thấy Doãn Tử Nhiên mềm mại, nói chuyện nhẹ nhàng, sợ chọc giận Doãn Tử Nhiên. “Trong truyền thuyết lâu thật lâu trước kia của Trung Quốc, chim thư cưu là biểu tượng kiên trinh của tình yêu, bọn chúng chỉ một vợ một chồng, tình ý kiên định, có rất nhiều thơ ca đẹp ca ngợi chúng!” Có thể nghe thấy những lời nói êm tai dễ nghe như vậy từ trong miệng Doãn Tử Nhiên, quả thật là kỳ tích với Rusa, thơ tình? Nhất định rất đẹp. “Tử Nhiên, đọc một chút cho em nghe đi!” Cô ngẩng mặt lên, tràn ngập thấp thỏm chờ mong. “Được! Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu. Sâm Si hạnh thái, Tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, Ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, Ngụ mị tư phục. Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc. Sâm si hạnh thái, Tả hữu thái chi. Yểu điệu thục nữ, Cầm sắt hữu chi. Sâm si hạnh thái, Tả hữu mạo chi. Yểu điệu thục nữ, Chung cổ lạc chi. (1)” Hình như hôm nay tâm tình của Doãn Tử Nhiên đặc biệt tốt, lại còn đọc bài thơ kinh điển trong “Kinh thi”. Chỉ có điều, người thúc đẩy hắn có vẻ lịch sự tao nhã này không phải là Rusa trước mắt, là khuôn mặt tươi cười của người nào đó hiện lên trong đầu hắn, người nào đó chắc đã không còn nhớ, nhưng anh vẫn nhớ không thể nào quên. Hai mắt thật to, tóc đen thẳng tắp, tóc mái gọn gàng, khuôn mặt tươi cười như nắng, mãi mãi ôm con gấu bông rách nát anh đã đưa cho cô... Rusa nhắm mắt lại, mặc dù nghe không hiểu ý tứ thơ, nhưng tiết tấu rất có nhịp điệu từ trong miệng Doãn Tử Nhiên đọc ra, lộ ra tuyệt vời và thâm tình vô hạn, thơ ca không biên giới, tình yêu ngọt ngào, cô có thể nhận ra... Giờ phút này, thế giới giống như tĩnh lặng lại, hai người đều tự cảm nhận tâm trạng của mình, lòng Rusa đang yên tĩnh nhảy đến rối loạn trong đêm, hy vọng dường nào giờ khắc này là vĩnh hằng! Chỉ có điều, dần dần, trong cơ thể lại sinh ra một luồng nhiệt khó hiểu, hơn nữa không hề ngừng mà có xu thế bành trướng lên... Cùng lúc này, Doãn Tử Nhiên cũng cảm nhận được khác thường... (1)Dịch nghĩa: Chim thư cưu cất tiếng kêu quan quan, Ở trên cồn bên sông. Như người con gái hiền thục dịu dàng, Sánh đẹp đôi cùng người quân tử. Rau hạnh mọc so le um tùm, Cả bờ trái bờ phải theo dòng nước chảy. Người con gái hiền thục dịu dàng, Ta thức ngủ đều mơ tưởng đến nàng. Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp, Thức ngủ đều mong nhớ. Ôi! Triền miên! Triền miên! Để ta luôn trằn trọc trăn trở. Rau hạnh mọc so le um tùm, Hái bên trái rồi hái bên phải. Người con gái hiền thục dịu dàng, Ta ước mong được cùng nàng kết duyên cầm sắt. Rau hạnh mọc so le um tùm, Chọn hái cả bên trái rồi bên phải. Người con gái hiền thục dịu dàng, Ta muốn giúp cho nàng vui bằng tiếng chuông trống.