Trở lại nhà họ Lãnh, má Tằng lập tức tiến lên đón, “Thiếu phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ăn chút đi, đã ba ngày cô chưa ăn gì rồi.” Duy Nhất thẫn thờ lắc lắc đầu, lên tầng trên, nhốt mình trong gian phòng, mệt quá… Tiện tay ôm lấy gấu tiểu Bố rách nát, ôm thật chặt vào trong ngực, chui vào trong chăn, dùng chăn che kín đầu, trong bóng tối, vẫn cảm thấy không yên tâm. Cô dán chặt mặt lên gấu tiểu Bố, hình như vậy mới có thể cảm thấy Doãn Tử Nhiên đã từng bảo vệ cô, nhưng mà, hôm nay, tất cả đều không có tác dụng, không dùng được… Đột nhiên cô không biết mình muốn gì, không có mẹ, cô còn có cái gì, trước nay chưa từng mê man cùng sợ hãi giống như đêm tối cắn nuốt cô, lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra cô không kiên cường như cô tưởng tượng, cô rất sợ, sợ cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ… Bên tai chợt vang lên âm thanh điện thoại vui vẻ, cô không muốn nhận, lúc này cô không muốn bất kỳ ai quấy rầy, nhưng mà, tiếng chuông vẫn kiên nhẫn một mực vang lên. Cuối cùng bất đắc dĩ mở cái túi ở đầu giường, lấy ra điện thoại không có bất kỳ dãy số nào, ấn nút nghe, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng, sau đó liền chờ bên kia trầm mặc, mỗi một lần gọi điện thoại đều như vậy sao? Đáp lại cô là trầm mặc, giống như cô đang đối thoại với đêm đen… Ngoài dự đoán, âm thanh trầm nhẹ quen thuộc vang lên rất nhanh. “Duy Nhất, là anh.” Là anh? Anh là ai? Duy Nhất cười khổ, dĩ nhiên cô biết anh là ai, nhưng mà, cô quả thật không biết anh là ai, âm thanh quen thuộc này thật gần, lại thật xa… Không hiểu sao, một nỗi oán hận dâng lên từ đáy lòng, cô trả lời một câu yếu ớt, “Là anh? Anh là ai?” “Anh là…” Phía đối diện ngừng thật lâu, rất lâu vẫn không nói chuyện. Duy Nhất chỉ lặng yên cầm điện thoại di động, không vội vã cắt đứt như ngày trước, cũng không nói gì, thế giới yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của đối phương. Đột nhiên Duy Nhấ cảm thấy cảm giác này rất tốt, ít nhất có thể để cho cô cảm thấy thì ra trên thế giới này có người cùng tồn tại với cô… “Anh là… ông xã của em.” Trong yên tĩnh đột nhiên thốt ra một lời nói đột ngột. Ông xã? Duy Nhất cảm thấy xưng hô này thật xa lạ. Cô có ông xã sao? Thật sự có sao? Hình như là có, nhưng mà, lại hình như không có… “Xin lỗi, tôi muốn ngủ.” Không khí biến đổi, Duy Nhất muốn kết thúc đoạn đối thoại này. “Duy Nhất…” Người ở đầu bên kia vội vàng gọi cô lại. “Hả?” “Không có việc gì…” Anh do dự mãi, đột nhiên hỏi, “Duy Nhất, em muốn khóc không?”