Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 235
Đi dọc theo bờ cát xuân về hoa nở, dưới bóng đêm hiện ra ánh sáng trắng.
Duy Nhất xách giày, giẫm trên bờ cát mềm mại ẩm ướt, nhưng không thấy bóng dáng Lãnh Ngạn.
Đột nhiên, trăng sáng ẩn vào tầng mây, xung quanh tối tăm, mưa gió tí tách rơi từng giọt, Duy Nhất hơi sợ hãi, ở trên bờ biển gọi to, “Ngạn! Ngạn! Anh ở đâu? Em sợ! Ngạn!”
Trả lời cô là tiếng gió biển gào thét...
Cát dính nước mưa, càng thêm trơn, cô đứng không vững, té ngã trên đất.
Đau bụng, ma quỷ vọt tới, cô che bụng nức nở nghẹn ngào, máu, dọc theo bắp đùi cô, chảy vào bờ cát, nhuộm đỏ một mảng lớn, lan tràn đến tận bờ biển.
“Ngạn! Cứu em! Đừng bỏ em lại! Ngạn! Con! Con không còn!” Cô đau đến xé lòng, khóc thút thít, kêu gào.
“Duy Nhất! Duy Nhất! Em tỉnh lại, anh ở đây, anh ở đây!” Có người lau đầu đầy mồ hôi cho cô.
Cô vội vàng mở mắt, trong đêm tối, tròng mắt Lãnh Ngạn sáng lấp lánh.
Cô dính sát vào trong ngực anh khóc thảm thiết, “Ngạn! Anh đã đi đâu? Tại sao anh mặc kệ em? Con không còn! Con không còn!”
Lãnh Ngạn cũng ôm chặt cô, môi dịu dàng lướt qua trán cô, chóp mũi, cánh môi, và má lạnh như băng, “Đứa ngốc, em nằm mơ, anh vẫn bên cạnh em, con cũng tốt, không tin em sờ đi!”
Anh cầm tay cô chuyển xuống bụng, “Em xem, con ở bên trong, ngủ yên ổn, chúng ta đừng đánh thức con, được không?”
Lúc này Duy Nhất mới tỉnh lại, mình không ở trên bờ cát, rõ ràng đang trên giường lớn, ở trong lòng anh, bụng cũng không đau đớn.
Nặng nề thở phào nhẹ nhõm, tay dịu dàng xoa bụng, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn chưa tiêu tan, “Ngạn, vừa rồi thật đáng sợ, em mơ thấy con lại mất, rất nhiều thật nhiều máu, tại sao em gọi anh, anh lại không đáp!”
“Bé ngốc, sinh non lần trước tạo cho em ám ảnh quá sâu, lần này một tấc anh cũng không rời em, em, em nhất định không có việc gì!” Anh càng thêm cảm giác tránh nhiệm quan trọng, vuốt tóc cô, dịu dàng an ủi.
Duy Nhất sa vào trong dịu dàng của anh, dần dần bình tĩnh, cảm giác uể oải lần nữa leo lên, lầu bầu một câu, “Ngạn, đồng ý với em, vĩnh viễn không bỏ lại một mình em, em sẽ sợ.”
Trong bóng tối, anh cười yếu ớt, “Dĩ nhiên, đó là đương nhiên.” Tới giờ anh vẫn chưa từng nghĩ sẽ bỏ cô lại...
Cô trong hô hấp đều đặn đã ngủ, đáp án của anh, giống như nghe thấy, lại giống như không nghe thấy.
Ngày hôm sau, khó có được ánh sáng ngày đông, ánh đỏ một nửa bầu trời ngoài cửa sổ.
Duy Nhất đẩy cửa sổ ra, hít thở thật sâu, thế giới tốt đẹp như vậy, đen tối hôm qua đúng là một giấc mộng không lý do!
Cô cười mình thần kinh yếu ớt, bây giờ lưu hành hội chứng mang thai, chẳng lẽ cô cũng may mắn trở thành một thành viên trong đó?
Xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mặc dù có dì Liên giúp đỡ, nhưng một ngày ba bữa vẫn do Lãnh Ngạn chuẩn bị.
Chẳng biết từ khi nào học được kén chọn, chỉ ăn đồ ăn anh làm, chỉ thích nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp của anh, mùi khói dầu nhàn nhạt, chính là cái gọi là vị khói lửa nhân gian, thật ấm áp, thật ấm áp...
Theo thói quen, chuẩn bị xong sữa tươi và xúc xích – đồ Only thích ăn nhất, sau đó giống như mọi ngày, tới sân gọi nó ăn bữa sáng, “Only! Only!”
Chỉ có điều gọi mấy lần vẫn không thấy hồi âm.
Duy Nhất dần cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ ra ngoài tìm em chó xinh đẹp chơi?
Nhưng giờ là mùa đông!
Không mặc áo khoác, cô đã ra khỏi phòng, tìm kiếm trong vườn hoa, “Only? Only?”
Đột nhiên, bước chân cô cứng lại tại chỗ, ly sữa tươi rớt trên đất, chất lỏng màu trắng tung tóe đầy đất.
“A -” Tiếp theo là tiếng thét chói tai chạy như điên về nhà, nôn mửa từng chặp trên bậc cầu thang.
Tiếng thét chói tai kinh động Lãnh Ngạn, anh chạy đến đỡ Duy Nhất không ngừng nôn mửa, “Xảy ra chuyện gì?”
Tròng mắt Duy Nhất mở lớn, vô cùng hoảng sợ, chỉ về phía vườn hoa khóc thút thít, “Only, anh đi nhìn Only!”
Lãnh Ngạn không hiểu, chạy đến vườn hoa nhìn, chỉ thấy Only chết trong vườn hoa, bị người ta rạch bụng, thê thảm không nỡ nhìn.
Anh trở về, ôm lấy Duy Nhất vào bên trong, gào to, “Dì Liên?!”
“Đến đây!” Dì Liên nơm nớp lo sợ mà đến.
“Only đâu?” Lãnh Ngạn hỏi.
“Tôi... Tôi không biết! Tối hôm qua không thấy nó, tôi cho rằng nó ở gian phòng ngủ của thiếu gia!” Dì Liên hoảng hốt.
“Không biết?” Chân mày anh nhíu lại, tròng mắt bình tĩnh che giấu gợn sóng, “Tối hôm qua ai tới?”
“Không có ai!” Dì Liên cố gắng nhớ lại, “A, hình như có một bóng đen lóe lên, tôi có kêu mấy tiếng, nhưng không có phản ứng, cho rằng nhìn nhầm!”
Lãnh Ngạn âm thầm nghĩ ngợi, chung quanh đây đều có người của Lôi Đình Ân, nếu có người định xông vào cũng không dễ dàng, chẳng lẽ cái chết của Only có liên quan đến người trong nhà?
Trong đầu anh thoáng qua một người, hơi đắn đo không chắc chắn.
“Only chết rồi, ở bên ngoài vườn hoa, dì đi chôn nó.” Anh thản nhiên dặn bảo.
“Không!” Duy Nhất vẫn cuộn người trong ngực Lãnh Ngạn ngồi dậy, “Đừng chôn, Ngạn, ném nó vào trong biển đi, sạch sẽ, anh tự mình đi, được không? Coi như đi thay em, em rất muốn đi, nhưng mà không dám, em không dám nhìn dáng vẻ kia của Only, em sợ đau lòng...”
Lãnh Ngạn nâng đầu cô hôn lên trán cô, “Được, anh đi, đừng sợ.”
Duy Nhất rúc vào trên sô pha, ôm đệm ngồi, “Đi nhanh về nhanh.”
Lãnh Ngạn đứng dậy, móc ra một xấp tiền trong ví, đưa cho dì Liên, “Dì Liên, dì về đi, nơi này không cần dì làm nữa!”
“Hả? Tại sao? Thiếu gia, tôi đã làm gì sai?” Dì Liên cảm thấy rất uất ức.
“Không sai.” Anh cũng không nói gì thêm.
Có liên quan tới dì Liên không, anh không nắm chắc, nhưng mà, anh không thể mạo hiểm, chỉ cần mẹ con Duy Nhất có nửa phần nhân tố không an toàn, anh đều muốn trừ tận gốc, bởi vì, lần này là Only chết, lần sau sẽ là ai?
Lần này, tuyệt đối không dám khinh thường nữa!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
164 chương
17 chương
87 chương
8 chương
26 chương
23 chương