Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 135
Mùi sữa tắm thơm ngát vây quanh cô, trên người ấm áp, là kết quả Lãnh Ngạn ôm cô từ phía sau.
Duy Nhất nhắm mắt lại hít sâu, chính là cảm giác này, cảm giác được anh ôm lấy, cảm giác lưu luyến quên về trong mộng ngoài mộng…
“Bảo bối, đang làm gì ngon vậy?” Lãnh Ngạn cắn vành tai cô, muốn ôm lấy cô.
Duy Nhất mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy Lãnh Ngạn gần như chỉ quấn khăn tắm bên hông, “Mau tới làm sủi cảo, không gói không có ăn!”
“Tết trung thu không làm bánh trung thu ăn, ăn sủi cảo cái gì!” Lãnh Ngạn ngồi xuống ghế dài bên cạnh cô.
“Em thích!” Duy Nhất đã hòa d1end4nl3quuyd0n bột mì, nhân thịt cũng băm xong, “Sủi cảo khiến cho em nghĩ đến mẹ, nhớ tới nhà, có cảm giác đoàn viên!” Cô nghiêm túc cán kỹ một miếng vỏ đưa cho anh, “Anh tới gói! Có thể không?”
“Sẽ không!” Lãnh Ngạn rất bất đắc dĩ nhìn miếng da sủi cảo này, “Bà xã, bây giờ sắp rạng sáng rồi, tết trung thu đã sớm qua, chúng ta vẫn nên đi ngủ sớm một chút! Nhé?” Trong mắt của anh lóe tia lửa mong đợi.
“Ông xã, anh thật sự rất mệt sao?” Duy Nhất rất quan tâm nhìn anh.
“Đúng vậy!” Anh kiên định gật đầu.
“Vậy… Uống ly sữa tươi rồi ngủ, cái gì cũng không làm!” Cô nghiêng đầu, rất thuần khiết nhìn anh.
Anh không nói gì, trong mắt tỏ ý cầu xin, “Một lần cũng không được?”
“Một lần của anh mất bao lâu đây?” Duy Nhất tiếp tục cán kỹ vỏ sủi cảo.
“Một tiếng?” Anh thử nói ngắn thời gian lại một chút.
Duy Nhất trầm mặt không nói lời nào.
“Vậy… Bốn mươi phút?” Rất không tình nguyện mà rút ngắn.
Duy Nhất vẫn không nói lời nào.
“Nửa tiếng đi? Nếu không ông xã em quá vô dụng!” Đã là cực hạn…
“Anh yêu! Nửa giờ đã đủ để em cho dạ dày của anh ăn no, chỉ vì anh mạnh khỏe, em thà nguyện ý tiêu thời gian vào sủi cảo…” Duy Nhất nhặt một miếng vỏ sủi cảo lên, “Đến đây học với em.”
Duy Nhất bày một khay mứt táo lớn, gói mứt táo vào trong sủi cảo, hơn nữa lặng lẽ làm một dấu hiệu, nói với Lãnh Ngạn, “Khi còn bé, lúc mẹ em làm sủi cảo, trong sủi cảo có một viên bọc mứt táo, còn nói nếu như người nào ăn sủi cảo có mứt táo bên trong, năm sau sẽ hạnh phúc giống như mật, chỉ có điều, hàng năm em đều ăn được sủi cảo có mứt táo.”
“Đó là mẹ thương em, chắc chắn làm dấu hiệu trong sủi cảo!” Lãnh Ngạn học dáng vẻ của cô, gói cũng có dáng có vẻ, rất vui vẻ đưa cho Duy Nhất như hiến vật quý, “Như thế nào? Giống không?”
“Không tệ! Rất có thiên phú! Đại tổng giám đốc Lãnh quả nhiên làm gì cũng xuất sắc!” Duy Nhất rất tán thưởng.
“Vậy anh tới gói, em chuyên tâm cán bột mì đi, nhanh nhanh! Gói bao nhiêu? Hai mươi cái đủ chưa?” Lãnh Ngạn vừa gói vừa hỏi.
“Anh là con lợn tham ăn, có thể ăn bao nhiêu gói bấy nhiêu!” Duy Nhất chú ý tới thân thể trần truồng của anh, rửa tay đi lên gác lấy một chiếc áo ngủ khoác thêm cho anh.
Lãnh Ngạn ngây ngốc nhìn cô, đột nhiên nói, “Dáng vẻ này của em, giống mẹ anh.”
“Vậy sau này anh gọi em là mẹ!” Duy Nhất nói giỡn.
“Nhóc heo! Nói càn!” Tuy trách mắng, nhưng trong mắt lại tràn đầy cưng chiều.
Cho tới bây giờ Duy Nhất vẫn chưa từng nghe anh nói chuyện cụ thể về mẹ anh, chỉ biết khi Lãnh Ngạn còn rất nhỏ bà đã bệnh mà chết, vì vậy hỏi cẩn thận từng ly từng tí, “Lãnh Ngạn, khi anh còn bé mẹ anh nhất định rất thương anh hả?”
Lãnh Ngạn hơi trầm ngâm, “Cuộc đời anh không biết là may mắn hay không may mắn, anh là con riêng, ông cụ nhà họ Lãnh cũng chính là cha anh đã qua đời chỉ cần con trai không cần mẹ, khi anh được năm tuổi đã đoạt anh từ trong tay mẹ, sự xuất hiện của anh khiến người nhà họ Lãnh không thích, mẹ cả, cũng chính là mẹ Lãnh Dực coi anh như cái đinh trong mắt, lúc nào cũng đề phòng anh nuốt tài sản nhà họ Lãnh, cũng dùng cách này giáo dục Lãnh Dực, cuối cùng Lãnh Dực lạnh nhạt thờ ơ với anh, chỉ có má Tằng rất tốt với anh.”
Duy Nhất không ngờ tuổi thơ Lãnh Ngạn như vậy, khó trách anh học đến cấp ba thì phải chạy sang Nhật Bản học, không nhịn được đưa tay đặt lên tay anh đang dính đầy bột, “Lãnh Ngạn…”
Lãnh Ngạn cười cười, “Không sao, anh còn chưa đến nỗi cần một cô nhóc an ủi!”
“Cái gì! Em là bà xã của anh, không phải cô nhóc! Em muốn chia sẻ tất cả với anh!” Duy Nhất không vui chu miệng lên.
“Còn không phải cô nhóc! Động một chút là chu mỏ!” Lãnh Ngạn quét qua môi cô, toàn bộ bột mì trên tay dính ngoài miệng Duy Nhất.
“Vậy sau đó thì sao?” Duy Nhất hồn nhiên không biết trên môi mình trắng xóa một mảnh.
“Sau đó…” Trong mắt Lãnh Ngạn hơi xám xịt, “Thật ra cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ nhà họ Lãnh có điểm tốt nào, anh chỉ muốn trở lại bên cạnh mẹ, anh khóc xin cha muốn cha đưa anh về, nhưng nói gì cha cũng không đồng ý. Sau đó, có một lần người cả nhà đi du hồ, anh vốn không muốn đi, nhưng cha bắt anh phải đi, kết quả, ở bên hồ, mẹ cả vô ý rơi vào trong hồ, lúc ấy anh ở bên cạnh nhìn thấy, anh mới sáu tuổi nhảy xuống nước, làm thế nào cũng không có cách cứu bà, chờ cha và Lãnh Dực chạy đến, mẹ cả đã chìm vào trong nước rồi, anh cũng thoi thóp, từ đó Lãnh Dực hận anh, nói anh đẩy mẹ cả vào trong hồ chết chìm, cũng may cha không cho là như thế, nhưng ý hận của Lãnh Dực với anh không cách nào xóa bỏ.
“A?” Duy Nhất nhẹ giọng thét chói tai, nhà họ Lãnh này, người chết cũng quá nhiều!
“Về sau nữa, mẹ anh bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, bác sỹ nói loại bệnh này không có thuốc chữa, cuối cùng cha anh còn chút lương tri, nhận mẹ vào nhà lớn họ Lãnh, mời bác sỹ giỏi nhất trị bệnh cho bà. Lãnh Dực càng thêm hận hai mẹ con anh, còn nói mẹ anh là hồ ly tinh, hại chết mẹ anh ấy. Anh rất tức giận, thường vì chuyện này mà đánh nhau với anh ấy, anh có thể tha thứ người nhà họ Lãnh miệt thị anh, nhưng không thể tha thứ cho việc bọn họ ức hiếp mẹ.”
Nói đến đây, Lãnh Ngạn khẽ dừng lại, điều chỉnh tâm tình rồi nói tiếp: “Nhưng cho dù thế nào, mẹ anh vẫn đi, trong một đêm gió rét mưa lạnh, cầm tay anh, giao cho má Tằng, muốn má Tằng chăm sóc anh thật tốt. Đáng tiếc chính là, mẹ anh lại không hề oán hận cha, chỉ mong cha dưỡng dục anh thành người, nhưng anh thương mẹ, mặc dù cuối cùng bà vẫn tiến vào nhà lớn họ Lãnh, nhưng vẫn không được danh phận phu nhân nhà họ Lãnh, cứ danh bất chính, ngôn bất luận như vậy mà thẳng bước đi, ngay cả tư cách vào từ đường nhà họ Lãnh cũng không có.”
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
10 chương
17 chương
9 chương
11 chương
30 chương