Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 96 : Quyết định của cô

Nam Cung Trần mới vừa nhận điện thoại còn chưa kịp mở miệng nói một câu, Cố Hành Sâm trực tiếp hỏi: "Nhậm Thiên Nhã có ở đó hay không?" Nam Cung Trần nhìn về phía Nhậm Thiên Nhã một cái, ngay sau đó như không có việc gì nói: "Ở đây." Cố Hành Sâm giọng nói lạnh, cho dù cách điện thoại di động, Nam Cung Trần cũng có thể cảm thấy trong lòng hắn đang tức giận. "Nam Cung, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm, cách hành xử của tôi anh đã hiểu rõ, có một số việc có lần đầu tiên, tôi tuyệt sẽ không cho phép nó xảy ra lần thứ hai." Nam Cung Trần ngẩn ra, không hiểu mở miệng hỏi: "A Sâm, thế nào? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Cố Hành Sâm thanh âm bộc phát tức giận, "Hôm nay ba tôi cùng Niên Niên ra ngoài gặp phải tai nạn xe cộ." Nam Cung trần mím môi không nói, thần sắc nhàn nhạt liếc qua Nhậm Thiên Nhã, ngay sau đó cầm điện thoại trực tiếp vào thư phòng, sau đó mới trả lời: "A Sâm, anh không phải hoài nghi tai nạn xe cộ hôm nay có liên quan tới tiểu Nhã chứ?" Cố Hành Sâm cười lạnh một tiếng, "Về phần có phải có quan hệ hay không, ngày mai sẽ có thể biết." Nam Cung Trần dĩ nhiên không nghi ngờ năng lực Cố Hành Sâm, chỉ là hôm nay Nhậm Thiên Nhã cả ngày đều ở nhà ngủ, mà hắn cũng ở lầu dưới suốt, đầu tiên là xử lý chút việc ở bên Italy, sau đó xem tạp chí, hắn dám tin chắc nói: Nhậm Thiên Nhã hôm nay không có đi ra ngoài! Dĩ nhiên, cô có thể sai người khác đi làm chuyện này, trên đời này,có rất nhiều người sẽ vì tiền mà liều mạng. "A Sâm, anh xác định chuyện này cùng tiểu Nhã có quan hệ sao? Cô ấy cả ngày hôm nay cũng không có ra cửa, tôi xác định!" Nam Cung Trần vừa nói xong, thanh âm Cố Hành Sâm mang theo một tia nghi ngờ, "Cô ta hôm nay cả ngày đều ở nhà không có đi ra ngoài?" "Đúng, buổi sáng chúng ta rời giường cùng đi chạy bộ, sau đó buổi trưa ăn cơm cô ấy nói nhức đầu liền lên lầu ngủ, tôi ở dưới lầu suốt, cô ấy thật không có ra cửa." Cố Hành Sâm nhíu chặt mắt, Nam Cung Trần si mê Nhậm Thiên Nhã tới ức có thể nói dối hộ cô ta. "Nam Cung, tôi cuối hỏi anh một lần cuối cùng, cô ta hôm nay thật không có ra cửa sao? Suy nghĩ kỹ càng trả lời tôi, tôi sẽ thử tin anh một lần này!" Nam Cung Trần không trần chừ nói ngay: "Tôi xác định cô ấy hôm nay cả ngày cũng không có ra cửa!" Hắn vừa dứt lời , bên kia lập tức liền ngắt điện thoại, cửa thư phòng bị đẩy ra, Nhậm Thiên Nhã đi vào. "Trần, là điện thoại của ai vậy?" bộ dạng của Nhậm Thiên Nhã không có một chút trang đirm nào nhưng lại làm cho cô thêm phần dịu dàng thanh thoát hơn bình thường. Nam Cung Trần nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén, "Tiểu Nhã, buổi trưa hôm nay đến bây giờ, em vẫn luôn ở trong phòng ngủ?" Nhậm Thiên Nhã nháy mắt một cái, không hiểu hỏi ngược lại: "Thế nào? Tại sao hỏi như thế? Anh luôn ở dưới lầu, nếu như mà em ra khỏi cửa hẳn là anh phải biết chứ." Nam Cung Trần cũng rối rắm, mặc dù nói hắn yêu Nhậm Thiên Nhã, nhưng là dù sao đối với người phụ nữ này cũng có chút hiểu rõ, cô —— là một phụ nữ có tâm kế! Nhậm Thiên Nhã nhìn thần sắc hắn, hơi có chút tự giễu cười một tiếng, "Phải là Cố Hành Sâm gọi điện thoại tới chứ? Đã xảy ra chuyện gì đúng không? Hắn hoài nghi em rồi hả ?" Nam Cung Trần khôi phục sắc mặt, ngay sau đó nói: "Không có gì, không nên suy nghĩ nhiều." Nhậm Thiên Nhã lại tức giận nhìn hắn một cái, ngay sau đó xoay người sập cửa đi. ‘ phanh ——’ một tiếng, làm cho Nam Cung Trần chấn động đầu óc, khi hắn phản ứng kịp thì trong thư phòng chỉ còn lại một mình hắn, trong không khí còn lưu lại một chút hương hoa trên người Nhậm Thiên Nhã. Chắp tay đứng ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt Nam Cung Trần chán nản, tiểu Nhã, anh rốt cuộc còn có thể tin tưởng em không? ———— Cố Hành Sâm nói chuyện điện thoại xong trở về phòng liền nhìn thấy Niệm Kiều tựa vào đầu giường, khuôn mặt chăm chú nhìn xuống gương mặt đang ngủ say của con trai. Hắn rón rén đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, hạ thấp giọng hỏi: "Em đói không? Đi xuống ăn chút cơm, anh trông chừng con cho." Niệm Kiều lắc đầu một cái, lòng ngón tay quyến luyến khẽ vuốt ve gò má mịn màng của Cố Cảnh Niên, nhẹ giọng nói, "Không đói bụng, em muốn ở lại cùng con." Cố Hành Sâm đưa tay nâng cằm của cô lên, quả nhiên, cô hốc mắt hồng hồng, chắc là cô vừa khóc xong. Cảm thấy có chút đau lòng, đưa tay lôi cô vào trong lòng, "Em khóc sao ?" Niệm Kiều cắn môi lắc đầu không chịu mở miệng, đến cuối cùng thật sự không chịu nổi, há mồm hung hăng cắn lấy bộ ngực hắn, Cố Hành Sâm không nhíu mày một cái. Đợi cô rốt cuộc khóc đủ rồi, hắn liền nói: "Anh bảo đảm, lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra với con nữa, không cần khổ sở, đừng khóc, ngoan." Niệm Kiều mím môi lắc đầu, "Em không phải trách anh, em chỉ là trách mình, em không phải người mẹ tốt, Niên Niên từ lúc ra đời đến bây giờ, trải qua rất nhiều lần nằm viện, có một lần nửa đêm nó phát sốt, em lại đang gặp ác mộng, nó gọi thế nào em cũng không tỉnh, sau đó chạy tới bệnh viện, bác sĩ nói nếu tới trễ mấy phút nữa, đầu óc đều muốn cháy hỏng rồi, em để cho nó bị rất nhiều khổ, là em không tốt. . . . . ." Nghe cô tự trách, kể về những thống khổ mà cô đã trải qua, Cố Hành Sâm cảm thấy như có một con dao đâm vào trái tim mình vì trong lúc cô đau khổ nhất hắn đã không thể ở bên cạnh cô, an ủi cô, che chở, chăm sóc cho cô. Hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng hôn lên trán Niệm Kiều, sau đó hôn lên mắt của cô, chóp mũi của cô, sau đó là môi của cô, khàn khàn nói, "Không phải là em không tốt, là anh không tốt, là anh để cho mẹ con em phải chịu khổ nhiều rồi. . . . . ." Hai người trán kề trán, bày tỏ thâm tình của minh, cả hai đều đang tự trách chính mình. Niệm Kiều đưa tay cầm bàn tay của hắn, đan tay mình vào tay của hắn, nhẹ nhàng nói: "Em không trách anh, đây đều là số mệnh mà chúng ta không thể chạy trốn được , em chỉ hi vọng, về sau không xảy ra chuyện như vậy nữa, em sợ tới lúc đó sẽ không thể chịu nổi." Cố Hành Sâm cầm tay của cô, dùng sức nắm chặt, như muốn để cho cô cảm thấy quyết tâm của mình, "Tin tưởng anh, sẽ không có lần sau." Niệm Kiều cúi đầu hôn lên mu bàn tay hắn, một giọt lệ nóng bỏng rơi lên tay hắn , giọt lệ này không thoát khỏi cảm nhận của Cố Hành Sâm. Hắn cúi người hôn tay của cô, không dám dời đi tầm mắtđang nhìn cô. Cô vẫn rất đơn thuần, ở trước mặt hắn, cô luôn có thể bị hắn đọc rõ những suy nghĩ trong đầu, yêu chính là yêu, phấn đấu quên mình, làm cho người ta có một loại ảo giác, tựa hồ tan xương nát thịt cô cũng không sợ, đụng đầu vào tường cô cũng sẽ không quay lại kiên trì tiến lên phía trước! Mà giờ khắc này, Cố Hành Sâm không hiểu đáy lòng cô suy nghĩ gì, cô đã quyết định gì? Là muốn tiếp tục dũng cảm tiến lên hay là lựa chọn buông tha? Hắn không biết, nhưng là tim của hắn cũng đang nói: không muốn buông tay cô, dù cô nghĩ buông tha, hắn cũng sẽ không buông tay! Niệm Kiều ngẩng đầu lên, sâu kín nói: "Sau khi có con trai, em thấy rất buồn phiền, em sọ mình sẽ làm cho nó bị thương, em muốn yêu thương nó thật nhiều bảo vệ nó thật tốt." Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết, "Cho nên em quyết định, từ hôm nay trở đi ——"