Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 65
Nhiếp Nghiêu không nói gì, chỉ là im lặng lắng nghe.
Nghe hô hấp của Chu Duệ Trạch từ loa điện thoại truyền đến, có thể khiến người như Chu Duệ Trạch không khống chế được hô hấp, có thể thấy được anh đã bị kích động lớn đến bao nhiêu.
"Quyên Tử vẫn nhất mực chờ đợi tớ." Hồi lâu sau, Chu Duệ Trạch mới chậm chạp mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn có chút kiềm nén: "Cứ chờ tớ vì để nhìn xem chân tớ bị trật có sao không."
"Nhiếp Nghiêu, cậu sẽ chờ một người đến nửa đêm sao? Chỉ vì xem thương tích trật chân không nghiêm trọng lắm có nặng thêm hay không?" Giọng nói Chu Duệ Trạch xuyên qua điện thoại truyền tới, mang theo lời nói hứng thú mơ hồ không rõ.
"Cậu sẽ chăm sóc một người sau đó mà hoàn toàn quên chuyện kia sao? Cậu sẽ sống bình thường đối với người lo lắng khắp nơi sao?" Chu Duệ Trạch ôm điện thoại nói lải nhải liên miên, hỏi các vấn đề liên tiếp.
Nhiếp Nghiêu chỉ là im lặng nghe, nghe anh em của anh ở đầu bên kia phát tiết.
Đúng vậy, phát tiết.
Chỉ có anh có nhiều hiểu biết vì sao Chu Duệ Trạch lại lưu luyến si mê với Hà Quyên như thế. Bởi vì này nhiều năm qua, Chu Duệ Trạch vốn chưa từng có cảm nhận ấm áp như vậy.
Trong lúc đó, anh và Chu Duệ Trạch là tình anh em, khác xa khi không có Hà Quyên chăm sóc tỉ mỉ như vậy.
Thân là đàn ông mà nói, tình cảm của anh tuyệt đối không có khả năng giống với phụ nữ tỉ mỉ như vậy.
Anh có thể vào sinh ra tử với Chu Duệ Trạch, lại không làm được giống Hà Quyên cẩn thận chu đáo như vậy.
Bởi vì quan hệ gia đình của Chu Duệ Trạch, mới tạo nên tích cách có chỗ thiếu sót của anh.
Loại tính cách thiếu sót như vậy, cũng chỉ có Hà Quyên mới có thể chữa khỏi được.
Không cần nghĩ cũng biết, tối hôm nay Chu Duệ Trạch lại bị kích động.
"Nhiếp Nghiêu. . . . . ." Sau khi Chu Duệ Trạch phát tiết nói lải nhải liên miên một trận, thở dài thật lâu, bởi tên anh em tốt của mình, cảm xúc đã mất khống chế.
"Tớ thật sự rất vui mừng vì có thể gặp được Quyên Tử."
Sau khi nói xong, đột nhiên điện thoại bị gián đoạn.
Nhiếp Nghiêu cầm điện thoại đã cắt đứt đến trước mặt, nhìn biểu tượng cuộc trò chuyện kết thúc sáng lên một chút rồi biến mất, nhẹ nhàng cong khoé môi lên một chút.
Cười lắc đầu, miệng lẩm bẩm đặt điện thoại trên tủ đầu giường: "Cứ vì như vậy nói một đống lời vô ích không để cho tôi ngủ? Thật là đủ đáng giận, tôi phải yêu cầu được nghỉ phép."
Trời vừa chuyển đến sáng sớm, đồng hồ sinh hoạt của Chu Duệ Trạch vô cùng chuẩn, anh mở hai mắt ra, nhìn sắc trời không tính là sáng bên ngoài một chút, nằm ở trên giường không hề nhúc nhích.
Bước sang năm mới rồi, đương nhiên là phải ngủ nướng.
Nằm ở trên giường, dựng lên lỗ tai cẩn thận nghe lén động tĩnh của một phòng ngủ khác. Quả nhiên, đêm qua ngủ quá muộn, Hà Quyên cũng chưa thức dậy.
Chu Duệ Trạch cứ như vậy nằm ở trên giường yên lặng, mặc cho thời gian tích tắc qua đi. Trong khi đi làm thường ngày, anh chán ghét nhất là việc lãng phí thời gian.
Đến khi sắc trời sáng choang, lúc này Chu Duệ Trạch mới đứng dậy, sau khi sửa soạn cho mình xong, trực tiếp đi phòng bếp.
Lúc đặt trứng gà rán xong vào trong đĩa, vừa lúc nghe được sau lưng có động tĩnh, bưng đĩa lên quay người lại, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy Hà Quyên đứng ở bên cạnh cửa phòng bếp.
Rõ ràng là mới thức dậy, trước đó nghe được tiếng động nên chạy trước đến xem tình huống. Bộ dáng còn buồn ngủ đó, khiến Chu Duệ Trạch không nhịn được mỉm cười.
"Đi đánh răng, đến ăn điểm tâm sáng." Chu Duệ Trạch cười nhẹ nhàng, sau đó lại tinh mắt trông thấy được trên mặt Hà Quyên hiện ra một nét ửng đỏ thoáng qua rất nhanh. Cô xoay người, sau khi vội vàng ừ một tiếng, chạy trốn rất nhanh.
Chu Duệ Trạch cười nhẹ nhàng, mắt sáng xoay chuyển, xem ra tối qua, hành động của anh không phải một chút động tĩnh cũng không có.
Nghĩ tới đây, Chu Duệ Trạch đặt cái đĩa lên trên bàn ăn, sau đó thì tháo áo hai cái khuy áo trên áo sơ mi của mình ra, vị trí được lộ ra vừa vặn, sau đó cong khóe môi lên một cách quỷ dị.
Anh đâu biết rằng Hà Quyên vội vàng chạy về phòng ngủ, mặt đỏ tim đập tựa vào trên cửa, vẫn đứng im không nhúc nhích.
Đang mơ màng thì nghe được phòng bếp có tiếng động, theo bản năng đi ra ngoài xem xét, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mặt trời mới lên xuyên thấu qua kính thủy tinh sạch sẽ chiếu vào trên người của Chu Duệ Trạch.
Bóng lưng thon dài bị ánh mặt trời ôm lấy, cô không biết mình là làm sao, đột nhiên trong lòng nhảy lỡ một nhịp, trong đầu chợt hiện lên một màn cám dỗ đêm qua.
Rõ ràng như vậy, dường như là được đặc biệt phóng đại, ngay cả giọt nước trong suốt kia cũng rõ ràng như vậy, theo da thịt trắng noãn từ từ trợt xuống rõ rệt, lướt qua làn da tinh tế của anh. . . . . .
Cô không muốn nhớ, đáng tiếc hình ảnh kia làm sao cũng vẫy không ra, đuổi không đi, không thể quên được, không chỉ có như thế, hơn nữa, cô, cô còn cảm thấy nhìn rất đẹp mắt. . . . . .
Xong rồi.
Hà Quyên vô lực lấy tay che mặt của mình, trượt từ cửa phòng ngồi chồm hổm xuống, vì sao bây giờ cô lại trở nên háo sắc như này?
Lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của mình, nhỏ giọng lầu bầu : "Không có việc gì, không có việc gì. . . . . ."
Tình cảnh của tối qua gây chấn động quá lớn, hai ngày nữa thì sẽ quên.
Vừa tự mình xây dựng tâm lý, vừa phòng vệ sinh sửa soạn sạch sẽ cho mình, sau khi đổi xong đồ mặc ở nhà, nhiệt độ trên mặt đã giảm xuống, nhịp tim cũng khôi phục bình thường, lúc này mới đi ra ngoài.
Trong phòng ăn, Chu Duệ Trạch vừa nhìn thấy Hà Quyên lập tức cười gọi: "Bà xã, nếu không tới ăn điểm tâm sẽ nguội."
"Được. . . . . ." Nụ cười Hà Quyên nâng lên đột nhiên cứng lại ở trên mặt, ánh mắt dính vào nơi trắng nõn một mảnh.
Cài thiếu hai viên nút áo, cổ áo tuỳ ý mở rộng khiến xương quai xanh khêu gợi như ẩn như hiện, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn khêu gợi , không biết có phải là bởi vì làn da thật sự quá tốt hay không, làm sao Hà Quyên có cảm giác làn da của anh tựa như ngọc trai phủ 1 tầng ánh sáng nhạt.
"Bà xã làm sao vậy?" Trên trán đột nhiên ấm áp, giọng nói lo lắng của Chu Duệ Trạch vang lên: "Tối hôm qua thức khuya nên lên cơn sốt sao?"
"Không, không có. . . . . ." Hà Quyên hốt hoảng lập tức đẩy bàn tay to của Chu Duệ Trạch ra, vốn là khuôn mặt không nóng lắm, lúc này lại phát hiện, mới vừa rồi bị Chu Duệ Trạch đụng chạm đến da thịt, nhiệt độ đang có khuynh hướng tăng cao.
"Ừm... đói bụng rồi, ăn sáng ăn sáng." Hà Quyên cúi đầu, lập tức gắp trứng ốp la trước mặt lên rồi cắn xuống một ngụm, lòng đỏ trứng mềm lập tức liền bắn ra ngoài, khiến cho khắp nơi trong đĩa chỗ nào cũng có, ngay cả trên bàn cũng rơi lên vài vết tích.
"Xin lỗi xin lỗi." Hà Quyên bị doạ đến vội vàng đi cầm khăn lau bên cạnh, luống cuống tay chân lau đi, tay vừa động, bịch một cái đụng phải cái ly bên cạnh, sữa tươi ở bên trong lập tức nghiêng lệch.
"A!" Hà Quyên gấp gáp kêu lên một tiếng, vội vàng đi đỡ.
Một bàn tay to so với cô nhanh hơn một bước, nắm chặt cái ly, sữa tươi ở bên trong vẫn vừng vàng nên một giọt cũng không có rơi ra ngoài: "Không có việc gì."
Chu Duệ Trạch nhận lấy khăn lau, cúi đầu lau khô lòng đỏ trứng trên bàn, còn thật sự chăm chú lau sạch sẽ, dáng vẻ rành mạch rõ ràng, khiến Hà Quyên càng cảm thấy khó xử hơn.
Đỏ bừng cả khuôn mặt, Hà Quyên làm sao lại nghĩ đến, người nào đó cúi đầu nghiêm túc lau bàn, khóe môi đang vui vẻ cong lên, xem ra sự việc tối qua, không phải một chút hiệu quả cũng không có, anh vẫn còn có lực hấp dẫn.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
59 chương
139 chương
10 chương
11 chương