Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 16
Quyên Tử che khuôn mặt mình lại, đè xuống chua xót trong mũi, nhẹ giọng nói: "Cám ơn ".
"Cô mời tôi ăn cơm, nên nói cám ơn phải là tôi." Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, thấy Quyên Tử nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, anh cũng không nói gì nữa, im lặng lái xe.
Lúc này, là thời gian tan việc, trên đường xe rất nhiều, tốc độ xe đi rất là chậm.
Cứ như vậy theo dòng xe chạy từ từ về phía trước, có thể nhìn rõ bên đường có một nhóm người đang chen chút lên xe buýt, bên cạnh lại có người chen chút đợi xe buýt.
Một chiếc xe buýt dừng lại, cửa xe vừa mở ra, một số người vây lại, cửa trước của xe buýt chen không vô.
Rất nhiều người trực tiếp đưa tiền xe, sau đó chạy tới cửa sau, đi xong, ngay cả cửa sau chen lên cũng không được.
Nhưng tiềm lực của con người là vô hạn.
Xe buýt vốn ban đầu đã đầy người rồi nhưng còn chen thêm mười người nữa, cửa xe cố sức đóng lại, xe buýt cũng giống như người mập cố gắng ăn nữa vậy, lảo đảo tới trạm kế tiếp.
Chiếc xe tiếp theo cũng giống như vậy, tới giờ tan ca là mọi chiếc xe đều giống nhau, bất luận là xe buýt hay tàu điện ngầm đều giống nhau.
Trên đường xe cá nhân được xếp thành một đường, cùng với ốc sên chạy ngang nhau, tuy nói chậm, những vẫn thoải mái gấp trăm lần hơn so với xe buýt và tàu điện ngầm.
Quyên Tử cứ như vậy một đường an tĩnh nhìn người ven đường, trước kia cô sẽ mua xong thức ăn rồi chạy tới nhà Thịnh Nhạc Dục nấu ăn. Vì muốn cùng thời gian ăn cơm với hắn, mỗi lần cô đều chen lên xe buýt như vậy.
Cứ như vậy chen chút trên một chiếc xe buýt, cô còn thật cẩn thật dù bị lấn như thế nào cũng cố bảo quản rau, cô sợ ra sẽ bị dập hư.
Khi đó cô không cảm thấy khổ, cho dù cô sau khi tan việc không ngủ chạy tới nhà hắn nấu cơm, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nhìn Thịnh Nhạc Dục ăn một chút xíu thức ăn cô làm, trong lòng cô thật sự ngọt hơn mật.
Bây giờ nghĩ lại, Thịnh Nhạc Dục chưa từng nói qua, sẽ lái xe tới đón cô.
Hắn cũng chưa từng hỏi qua cô đi xe buýt có bị người chen lấn hay không. . . . . .
Cô thật sự không ngờ, vậy mà có ngày cô được người ta đối xử tốt như vậy.
Cô cứ chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, nên cô không phát hiện, Chu Duệ Trạch luôn liếc về phía cô, môi mõng hơi nhấp nháy, ánh mắt thâm trầm so với ánh mắt ôn hòa ngày thường, hoàn toàn khác biệt.
"Quyên Tử, đến rồi." Âm thanh tại bên người vang lên, Quyên Tử sợ hết hồn, lúc này mới chú ý tới, bọn họ đã dừng ở bãi đậu xe.
"Thực nhanh." Quyên Tử quay đầu lại, xấu hổ cười, cô xuống xe.
Bọn họ đi tới một khu thương mại, trong tầng lầu này được trang trí theo phong cách pháp, trong này gồm có bửa cơm tây lãng mạn và các loại đồ ăn vặt, dĩ nhiên mấy món thức ăn nhanh cũng không thiếu.
Đem tâm tình suy sụp thu thập xong, Quyên Tử giương lên khuôn mặt tươi cười: "Nói đi, anh muốn ăn cái gì? Anh cứ chọn tự nhiên."
"Hào phóng như vậy, cẩn thận tôi ăn chết cô." Chu Duệ Trạch cười ha hả, còn cố ý ngẩng đầu lên nhìn tầng lầu cao ở trên.
Tầng lầu càng cao, phòng ăn càng cao cấp, tự nhiên chi phí ăn uống cũng cao hơn.
Quyên Tử cười, không có một chút khẩn trương. Thật tâm thật ý mời người ăn cơm, cô tự nhiên sẽ không keo kiệt.
"Ăn cái đó đi." Chu Duệ Trạch cố ý trầm ngâm nửa ngày, đưa tay chỉ vào một chỗ, Quyên Tử theo ngón tay của anh chỉ nhìn sang, lập tức ngây ngẩn cả người, chử "M" thật to treo trên tường, tuyệt đối bắt mắt.
"MacDonald?" Quyên Tử bị dọa sợ, không thể tưởng tượng được nhìn Chu Duệ Trạch, "Anh muốn ăn cái đó?"
Chu Duệ Trạch rất khẳng định gật đầu, sau đó anh giống như kẻ trộm, cẩn thận nhìn chung quanh một chút, lại gần nói nhỏ vào tai Quyên Tử: "Hiện tại mua Happy Meals được tặng hel¬lokit¬ty. . . . . . Cô cũng biết đó, một người đàn ông mà đi mua cái đó rất quái lạ. . . . . ."
"Được, chúng ta đi ăn cái đó." Quyên Tử nở nụ cười.
Hai người thật vui vẻ vào tiệm MacDonald, hoàn toàn không chú ý tới có người đang chú ý tới bọn họ, người đó thấy bọn họ vào MacDonald, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, ở trong lòng thầm nói một câu, ngây thơ.
"Nhạc Dục, Anh sao vậy?" Cô gái bên cạnh khoát cánh tay Thịnh Nhạc Dục, thân mật tựa vào trên người hắn, "Tôm hùng ở đây rất ngon, may là em đặt chỗ trước, nếu không, em và anh sẽ đợi rất lâu đấy."
"Ừ." Thịnh Nhạc Dục không hứng thú lắm, tiêu sái bước vào cửa.
Bởi vì cửa hàng MacDonald rất dể thấy, nên hắn nhìn thấy Quyên Tử bưng ra một cái khay, phía trên đặt một chút thức ăn nhanh, ngây thơ nhất chính là bên trong được bỏ vào hai con hel¬lokit¬ty, cô đặt lên trên bàn, cô nhìn người đàn ông đó cười, trong hai người rất ngốc.
Bước chân không ngừng, theo người phụ nữ đó bước vào cửa, lên thang máy đi tới lầu cuối.
Nơi đó không khí rất lãng mạn, hai người vừa ăn vừa xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cảnh đẹp về đêm của thành phố này, đây mới chính là địa phương người trưởng thành nên tới.
Sắp 30 tuổi rồi, vậy mà vẫn ngây thơ đi ăn MacDonald, thật là nhàm chán.
Quyên Tử mua phần thức ăn trở về, cô không chú ý Thịnh Nhạc Dục đang đứng ở ngoài, sau khi ngồi xuống, cô cầm hel¬lokit¬ty đưa cho Chu Duệ Trạch vui vẽ cười, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì tôi cũng thích hel¬lokit¬ty, chỉ là lúc trước vẫn chưa có cơ hội mua."
Cô nói xong hai người cùng nhìn nhau cười, hai người cùng nhau làm bạn quả nhiên là da mặt dày hơn rất nhiều.
Chu Duệ Trạch nhìn Quyên Tử cườinụ cười che dấu khó chịu trong lòng, làm sao Thịnh Nhạc Dục sẽ xuất hiện ở nơi này? Thật là khiến người ta chán ghét mà.
Quyên Tử và Chu Duệ Trạch hai người đồng thời mở ra khăn giấy, trải rộng ra ở trong khay, động tác giống nhau, hai người sững sờ nhìn nhau, đột nhiên nở nụ cười, kinh ngạc nói: "Thì ra là cô cũng vậy. . . . . ."
"Đúng vậy. Tôi thích đem khoai tây mở ra ăn, nếu đặt ở bên trong sẽ không giòn, ảnh hưởng đến hương vị."
"Nhưng nếu trực tiếp đặt ở trên khay giấy, những chất liệu ở trên khay sẽ làm ảnh hưởng tới sức khỏe." Chu Duệ Trạch tự động nói tiếp theo câu của Quyên Tử, hai người ăn ý mười phần, làm cho bọn họ cười thầm.
"Thật ra tôi rất thích món đồ chơi ở đây, chỉ là đáng tiếc trước kia. . . . . . Không có ai đi theo ăn với tôi, người đó cảm thấy như vậy rất ngây thơ." Lời nói Quyên Tử dừng lại một chút, sau đó cố làm như không có chuyện gì nói tiếp.
"Ừ, Tôi cũng thế. Hắn sẽ không đi theo tôi, bởi vì. . . . . . Hắn không muốn bị người bắt gặp." Thanh âm Chu Duệ Trạch hơi trầm thấp, hiển nhiên bởi vì nhớ lại chuyện lúc trước, mà buồn bã.
Quyên Tử vừa thấy Chu Duệ Trạch như vậy, vội vàng nói sang chuyện khác: "Hôm nay không có ai quản chúng ta, chúng ta ăn thoải mái vào!"
"Được, cô mời khách, tôi sẽ không khách khí. Một lát nữa tôi còn muốn lấy hai hộp khoai môn!" Chu Duệ Trạch không chút khách khí nhìn Quyên Tử giơ lên hai ngón tay.
"Hai hộp anh ăn đủ sao?" Quyên Tử hoài nghi hỏi, không phải khẩu vị của đàn ông rất lớn sao? "Ba đi."
"Vậy thì mua bốn." Chu Duệ Trạch cũng không khách khí với Quyên Tử.
"Bốn a, anh ăn không thấy chán sao?" Quyên Tử kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, dù có thích ăn đi nữa cũng không thể ăn nhiều được như vậy chứ?
"Tôi ăn ba, cô ăn một." Chu Duệ Trạch ranh mãnh nháy mắt, "Mua hai hộp, sau đó mua hai hộp nữa, nhất định sẽ có lời!"
"Bạn tốt a!" Quyên Tử khoa trương cười, hai người ngồi ở cạnh bên cửa sổ trong góc cười thành một đoàn, trong mắt người ngoài nhìn vào, là tình cảm hai người yêu nhau cực kì cuồng nhiệt.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
94 chương
5 chương
845 chương
69 chương