Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 115
"Đính hôn?" Chu Duệ Trạch rốt cuộc đã có một chút phản ứng, hình như rốt cuộc ở trạng thái, ánh mắt chuyển sang Chu Kỳ Côn, hỏi, "Người nào đính hôn?"
"Đương nhiên chính là con cùng Tiếu Lỵ Manh.” Chu Kỳ Côn nói như chuyện đương nhiên, "Tiểu Manh là chúng ta nhìn xem lớn lên từ nhỏ, cha mẹ con bé cũng không phải là con không biết? Hai nhà quan hệ vẫn luôn rất tốt."
Lời nói này của Chu Kỳ Côn một chút cũng không có giả dối, ban đầu khi ông buôn bán thất bại, cha mẹ của Tiếu Lỵ Manh cũng không có xem thường ông, đối với ông còn rất khách khí.
Dù là sau khi ông bị bức bách rời xa biệt thự trước kia, cha của Tiếu Lỵ Manh còn tặng một chút tiền nữa, mặc dù tiền không nhiều, nhưng dù sao cũng là cả tâm ý, lúc ấy khiến Chu Kỳ Côn cảm động thật lâu.
Cho nên, bây giờ Chu gia lại phát đạt, ông không thể tự nhiên quên đi ân tình trước kia. Không có gì tốt hơn so với hai nhà kết thân, chủ yếu là con bé Tiếu Lỵ Manh này vẫn luôn thích con trai ông, vừa đúng, ông liền làm cá thuận nước lên thuyền.
Về phần Hà Quyên, Chu Kỳ Côn tuyệt đối nhìn không thuận mắt.
Không biết là người phj nữ từ đâu chạy tới, còn làm như vậy một chức vị thấp kém, có tư cách gì vào cửa Chu gia bọn họ?
Chu Kỳ Côn chính là đã cho rằng Tiếu Lỵ Manh là cô con dâu tốt nhất.
Chu Duệ Trạch cười lạnh, không nói gì, xoay người rời đi.
Phản ứng như thế còn phải nói gì nữa sao?
Nói rõ nhất định là không đồng ý.
Chu Kỳ Côn luôn luôn là người nói một không người nào dám nói hai, bị chính con trai của mình không nhìn như vậy, làm sao nuốt trôi được cái giọng điệu kia?
Sắc mặt giận đến xanh mét, cơ thể hơi phát run.
Tiếu Lỵ Manh vừa nhìn, vội vàng ở một bên khuyên: "Bác trai, coi như hết. Anh Duệ Trạch không thích thì thôi ạ, đừng miễn cưỡng anh ấy, bác cũng đừng nóng giận, tức giận không tốt cho thân thể."
Đứa bé Tiếu Lỵ Manh hiểu chuyện như vậy, càng làm cho Chu Kỳ Côn càng xem càng hài lòng, so sánh với Hà Quyên, ưu thế hoàn toàn đếu nghiêng về phía Tiếu Lỵ Manh.
"Cái gì có là đồng ý hay không, bác để cho nó cưới người nào thì phải cưới người đó." từ giữa kẽ răng Chu Kỳ Côn tức giận nói ra những lời này.
"Nhưng mà, anh Duệ Trạch đã kết hôn rồi. . . . . ." Tiếu Lỵ Manh nhỏ giọng khuyên, "Hay là thôi đi, cháu không muốn làm khó cho anh Duệ Trạch."
"Kết hôn thì thế nào? Lập tức liền có thể ly hôn." Chu Kỳ Côn lạnh lẽo nói, ở trong ấn tượng của ông vẫn khắc sâu thói quen cũ trước kia, ở trong nhà ông nói một không ai nói hai, lời của ông nói, Chu Duệ Trạch nên phục tùng vô điều kiện.
"Tiểu Manh, cháu có hay không để ý Duệ Trạch ly dị?" Đổng Nhu Bình dịu dàng khuyên, sợ Tiếu Lỵ Manh để ý.
"Bác gái, bác nói gì vậy ạ? Cháu làm sao sẽ để ý đây?" Tiếu Lỵ Manh hơi cúi đầu, thẹn thùng nói, "Cháu chỉ sợ anh Duệ Trạch không thích cháu, anh ấy mất hứng."
Đổng Nhu Bình và Chu Kỳ Côn trao đổi qua ánh mắt, trong lòng lộ ra rõ ràng là rất hài lòng.
Xem đứa bé này một chút, luôn nghic hco Chu Duệ Trạch, thật là cô gái tốt.
Người nhà Tiếu gia cũng không phải là người không có tiền, hai nhà đúng lúc là môn đăng hộ đối.
Được rồi, dù là sự nghiệp hiện tại của Chu Duệ Trạch hơi lớn một chút, nhưng mà trước kia Chu gia bọn họ nghèo túng, Tiếu gia còn giúp đỡ một khoản tiền cho bọn họ, dù thế nào, Chu Kỳ Côn cũng cảm thấy hai nhà kết thân là tốt nhất.
Đổng Nhu Bình nhì Chu Kỳ Côn một cái, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ông trước tiên chính là nói chuyện với con trai một chút đi, tìm phóng viên như vậy, không phải là không cho con trai mặt mũi sao?"
Đổng Nhu Bình cảm thấy vấn đề trong nhà tự mình giải quyết sẽ tốt hơn.
"Cái thằng nhóc thối kia nếu là chịu nghe lời nói, cần gì như thế?" Chu Kỳ côn tức giận nói, "Bà chớ xía vào. Nó hiện tại không phải là có được đồng tiền dơ bẩn rồi, trả trách lại không nghe lời dạy bảo? Tôi ngược lại muốn nhìn, sau khi tuyên bố, nó còn có thể làm thế nào?"
Ý của Chu Kỳ Côn cho là chỉ cần phóng viên nhà báo đưa tin, vì hình tượng công ty, Chu Duệ Trạch cũng không dám phản bác.
Huống chi, những những phóng viên tới đây cũng là do ông chuẩn bị, đến lúc đó nhiều mặt báo đưa tin, chuyện kết hôn của Chu Duệ Trạch và Tiếu Lỵ Manh công khai rồi, chẳng lẽ Chu Duệ Trạch thật sự không cần chính sự nghiệp tự tay khổ sở gây dựng lên sao?
Làm sao có thể vì một người phụ nữ bỏ đi nhiều năm tâm huyết?
Hơn nữa, chỉ cần khiến giới dư luận bên ngoài xôn xao chèn ép, Chu Duệ Trạch không thể không cùng Tiếu Lỵ Manh tiếp xúc nhiều hơn, chỉ cần một lúc sau đó, anh tự nhiên cũng biết ai mới là tốt nhất, thích hợp cho anh nhất.
Tiếu Lỵ Manh nói thế nào cũng là người nhà làm ăn, đối với trên thương trường chuyện luôn là có hiểu biết, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ Chu Duệ Trạch.
Hà Quyên có cái gì? Biết cái gì?
Trừ cầm tiền của Chu Duệ Trạch dùng, còn có thể làm cái gì?
Chỉ có thể cho anh thu được một đống tiếng xấu không giải thích được, một người phụ nữ xoa bóp, ai biết trước kia công việc là thế nào?
Người trẻ tuổi, tuổi trẻ bị mê hoặc cũng là rất bình thường, tất cả mọi người đều là đàn ông, ông có thể hiểu con trai của mình.
Rốt cuộc dạng phụ nữ nào là vui đùa một chút, dạng phụ nữ nào là lấy về nhà, nhất định phải phân rõ ràng.
Chu Kỳ Côn tin tưởng, chỉ cần cùng Tiếu Lỵ Manh tiếp xúc nhiều một chút, Chu Duệ Trạch lập tức có thể phân biệt ra được người nào ưu người nào kém.
Nghĩ tới đây, Chu Kỳ Côn quyết định chủ ý, hướng Microphone trước mặt đi tới: "Các vị, tôi muốn tuyên bố một tin tức tốt."
Chu Kỳ Côn vừa thốt lên xong, mọi người lập tức yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn về phía ông.
Vốn là tới đây, bọn họ chính là mơ hồ biết sẽ có việc xảy ra, huống chi ở hiện trường còn có phóng viên, cũng xác định hơn ý nghĩ của bọn họ.
Chu kỳ Côn cười lớn tiếng tuyên bố: "Một tuần sau kính xin mọi người đến tham dự lễ đính hôn của Chu Duệ Trạch và thiên kim của Tiếu gia tiểu thư Tiếu Lỵ Manh."
Lời này vừa nói ra, một trận xôn xao.
Sau chút kinh ngạc ngắn ngủi, phóng viên ở hiện trường đèn flash lập tức sáng, tin tức này quá mức chấn động rồi.
Ai cũng không nghĩ tới tới tham gia một tiệc rượu thế nhưng biết tin tức Chu Duệ Trạch muốn kết hôn, này, đây đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Khi Chu Kỳ Côn nói ra những lời này, chuyện làm thứ nhất Chu Duệ Trạch làm chính là quay đầu đi tìm Hà Quyên ở trong góc, lại thấy cô bưng một đĩa thức ăn nhỏ ngồi ở trong góc, sau khi nghe được tin tức Chu Kỳ Côn nói, khóe môi chỉ hiện ra một nụ cười trào phúng, sau đó tiếp tục ăn đồ ăn của cô, hoàn toàn xem những lời Chu Kỳ Côn nói thành chuyện cười.
Chu Duệ Trạch yên tâm, hết sức yên tâm.
Đổng Nhu Bình ngượng ngùng lôi kéo Tiếu Lỵ Manh đi tới, đồng thời hướng về phía phía dưới ngoắc ngoắc: "Duệ trạch, mau tới đây."
Đổng Nhu Bình vừa nói như thế, tất cả ánh mắt của người chung quanh đều chuyển đến trên người của Chu Duệ Trạch, để cho anh lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Thấy Chu Duệ Trạch không nhúc nhích, Đổng Nhu Bình cười trêu ghẹo: "Con trai, con lớn như vậy, còn xấu hổ sao."
Đổng Nhu Bình vừa nói xong, tất cả mọi người ở hiện trường lập tức nở một nụ cười thân thiện.
Trong lòng rung động, nhưng mà ai dám nói một câu Chu Duệ Trạch không đúng?
Mặc kệ bọn họ có biết bối cảnh của Chu Duệ Trạch hay không, nhưng là trong lòng sớm đã có một khái niệm ăn sâu bén rễ, đó chính là ngàn vạn lần không được đắc tội với Chu Duệ Trạch
Ban đầu khi Chu Duệ Trạch bắt đầu làm ăn, cái loại khí thế dứt khoát mạnh mẽ đó, cũng khiến rất nhiều người bất mãn.
Không có người nào chống lưng tại sao có thể ngông cuồng như vậy?
Cho nên, có chút bất mãn người đi trước thì có tính vô tình cho Chu Duệ Trạch làm một chút mờ ám.
Muốn làm cho Chu Duệ Trạch hiểu, các ngành các nghề cũng có quy tắc của mình, muốn có chỗ ở nơi này, nhất định phải "Có tri thức hiểu lễ nghĩa" hiểu được tiến lùi.
Cho là dựa vào một chút bản lĩnh mà có thể tùy tiện xông loạn sao?
Sau đó, khiến mọi người bị hù dọa chính là, tất cả những người muốn gây khó dễ cho Chu Duệ Trạch, cuối cùng tất cả công ty đều bị Chu Duệ Trạch thâu tóm.
Chu Duệ Trạch giống như là hắc động trong vũ trụ, vô bờ không đáy, bất kỳ vật gì cũng có thể nuốt đi vào.
Sau khi kinh ngạc, khơi dậy suy nghĩ của mọi người nhiều hơn, giờ cứ để Chu Duệ Trạch đã ngông cuồng như vậy, sau này thì sao?
Vì vậy thông qua các loại thủ đoạn đi dạy dỗ Chu Duệ Trạch, ví dụ như cắt đứt hàng của anh, gây khó khăn trong chuyện tiền bạc.
Đợi đến khi bọn họ ra tay, mới khinh khủng phát hiện, Chu Duệ Trạch tư chất Kim chảy liên tục không ngừng, không chỉ có trong nước còn có nước ngoài, đầu tư tiền lương, ngân hàng cũng rất ưu ái Chu Duệ Trạch, cho anh vay, chuyện kia đã dơn giản đến không thể nữa đơn giản hơn.
Người có thể kiêu ngạo như vậy, một người hoàn mỹ xuất hiện trong đám người, vừa nhìn sẽ hiểu. Bối cảnh của Chu Duệ Trạch tuyệt đối không đơn giản, phía sau có người chống đỡ.
Vì vậy, khi đó, cũng rất nhiều người thu tay lại rồi.
Chỉ là, luôn là có mấy người không nhận thức thời thế, cảm thấy nếu ngoài sáng không dùng được, như vậy ở những phương diện khác vẫn là có thể.
Những người đó cũng biết một vài chỗ tối xử lý chuyện "Bằng hữu", lập tức tìm tới bằng hữu của mình, muốn cho Chu Duệ Trạch một bài học.
Kết quả chính là, bị chính bằng hữu của mình lập tức cự tuyệt lui tới bảo hộ, trực tiếp cắt đứt quan hệ.
Lúc này, mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Chu Duệ Trạch lại là đại nhân vật cả hai nhà hắc bạch đều ăn sạch.
Người như vậy, đi ngăn trở bước chân của anh, đó không phải là cùng bản thân không qua được sao?
Rất nhanh, thái độ ban đâu của mọi người đối với Chu Duệ Trạch lập tức chuyển biến lớn180°, nịnh bợ Chu Duệ Trạch.
Mắt thấy sự nghiệp của Chu Duệ Trạch nhanh chóng lớn lên, kiêu ngạo, nhìn hàng hóa của anh mua bán một đường thông suốt, cho tới bây giờ không từng có bất kỳ chút ngoài ý muốn.
Trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm may mắn, thật may là bọn họ sớm tỉnh ngộ, nếu không, sự nghiệp của mình bị hủy thế nào cũng còn không biết đấy.
Hiện tại biết Chu Duệ Trạch đính hôn, mọi người trong đầu đã bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, nên tặng cho anh quà tặng gì mới phải.
Ai cũng không có nhận thấy được tin tức này quá đột ngột, hết cách rồi, ai bảo Chu Duệ Trạch làm việc luôn luôn đều là như vậy ngoài dự đoán của mọi người.
Chu Duệ Trạch thản nhiên nhận lấy ánh mắt khác nhau của mọi người, nâng chân lên, chậm rãi hướng phía trước đi đến trước mặt đài cao.
Theo từng bước chân anh đi, đèn flash không ngừng lóe sáng, ánh mắt của mọi người tất cả đều theo di động theo anh.
Hà Quyên ngồi ở trong góc, buông nĩa nhỏ trong tay, một tay chống cằm nhìn Chu Duệ Trạch.
Đây là người đàn ông của cô, nhất cử nhất động của anh đều thu hút lực chú ý của mọi người.
Hà Quyên một chút cũng không có lo lắng cái tin tức đính hôn này, đối với cô mà nói, tình cảm giữa hai cá nhân, cũng không phải người ngoài cũng có thể phá hư .
Chu Duệ Trạch đối với cô như thế nào, cô có thể cảm nhận rõ ràng, không cần đi nghi ngờ.
Chu Duệ Trạch đi lên đài cao, hướng về phía dưới đài khẽ mỉm cười, rõ ràng là cười, nhưng nụ cười như vậy khiến mọi người không khỏi rùng mình một cái, tại sao lại cảm giác cái nụ cười này khủng bố như vậy?
Đính hôn không phải là chuyện nên vui mừng sao?
Tại sao có một loại. . . . . . Cảm giác âm trầm?
Chu Duệ Trạch cũng không cần Microphone chỉ là hắng giọng hỏi một câu: "Các người tin sao?"
Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa đúng khiến tất cả mọi người có thể nghe rõ, bởi vì không có truyền qua Microphone, cho nên, âm thanh phát ra càng trầm thấp, khiến trong lòng mọi người run lên, rốt cuộc biết là lạ ở chỗ nào rồi.
Hình như Chu Duệ Trạch và thiên kim Tiếu gia vẫn luôn không có trao đổi ánh mắt, giống như đang xem kịch nhìn Chu Kỳ Côn đang biểu diễn.
Chu Duệ Trạch hỏi như vậy, vốn là mọi người im lặng càng thêm phần im lặng, lúc này chỉ có kẻ ngu mới có thể nói.
"Duệ Trạch nói giỡn cái gì vậy?" Đổng Nhu Bình trực tiếp nói, "Các con trẻ tuổi thích nói giỡn, tự mình tùy tiện mở miệng, cũng không thể nói với chúng ta như vậy, trái tim chúng ta không khỏe, không chịu được hù dọa."
Nếu là tại cái trường hợp khác, người mẹ vừa mở miệng như vậy, người khác lập tức nói tiếp cười ha hả tới hóa giải trận lúng túng này, vấn đề là, nơi này Chu Duệ Trạch là chủ, ai dám cười ha hả với Chu Duệ Trạch?
Chán sống sao?
Tẻ nhạt!
Tuyệt đối tẻ nhạt!
Đổng Nhu Bình bị không khí của hiện trường làm cho rất là lúng túng, mặt đỏ lên không biết làm cái gì mới phải.
Tiếu Lỵ Manh nhỏ giọng khuyên Chu Duệ Trạch: "Anh Duệ trạch, có chuyện gì đợi đến tiệc rượu kết thúc lại nói, như vậy bác trai bác gái sẽ rất lúng túng."
Tiếu Lỵ Manh vừa nói xong, Đổng Nhu Bình lập tức nở nụ cười cảm kích, vẫn là Tiểu Manh hiểu chuyện.
Chu Duệ Trạch cũng nhàn nhạt nhìn sang, nét mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, cứ nhìn như vậy, làm cho trong lòng Tiếu Lỵ Manh đột nhiên căng thẳng, giống như trái tim bị thứ gì cho nắm thật chặt, rất không thoải mái.
"Cho cô tư cách nói chuyện sao?" Chu Duệ Trạch nhàn nhạt hỏi, cảm giác tùy ý như vậy giống như là Quốc vương cao cao tại thượng giống như ở mắt nhìn xuống người dân ti tiện nhất, khiến mặt Tiếu Lỵ Manh trắng xanh mất hết huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy.
"Nói thế nào sao hả?" Chu Kỳ Côn lập tức nổi giận, "Con bé là vị hôn thê của con."
Quan trọng hơn là, Tiếu Lỵ Manh là con dâu ông chọn trúng, Chu Duệ Trạch không được phép không thích.
Nếu Chu Duệ Trạch không thích, đó không phải tương đương với đánh vào mặt ông trước mặt mọi người sao?
Chu Duệ Trạch châm biếm lên tiếng: "Tôi thật đúng là không biết, người kết hôn rồi còn có thể có vị hôn thê, bây giờ có thể cưới hai vợ rồi sao?"
Kết hôn?
Chu DuệT thế nhưng đã kết hôn?
Mọi người cùng nhau hít vào một hơi, cũng không phải bởi vì Chu Duệ Trạch kết hôn mà kinh ngạc, mà là bọn họ thế nhưng không biết Chu Duệ Trạch kết hôn, bọn họ không có đưa lên một món quà lớn, hoàn toàn bỏ qua cơ hội tốt nịnh bợ anh.
"Con dâu tôi thừa nhận chỉ có Tiếu Lỵ Manh." Chu Kỳ Côn một mực chắc chắn Tiếu Lỵ Manh, nói rõ chính là không thừa nhận Hà Quyên.
Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, một chút cũng không có tức giận: "Ông có thể cưới cô ta."
Nói ra lời như vậy, may là tất cả mọi người hiểu tính tình Chu Duệ Trạch cũng không khỏi hít vào khí lạnh, thế nhưng nói như vậy với cha của mình, Chu Duệ Trạch thật là đủ. . . . . .
Mọi người không dám bàn luận cái gì, bởi vì tác phong làm việc của Chu Duệ Trạch còn có chính là hành động của Chu Kỳ Côn, để cho bọn họ cũng có rất nhiều suy tư.
Mọi người đều biết Chu Kỳ Côn trước kia là người làm ăn, có người ít nhiều gì cùng ông hợp tác qua, chỉ là sau khi Chu Kỳ Côn đầu tư thất bại, sau nhiều năm yên lặng, đợi đến khi xuất hiện lần nữa ở trước mặt mọi người, mới hiểu được, ông là cha của Chu Duệ Trạch
Sau đó liền nhìn đến các loại loại đắc chí phách lối của Chu Kỳ Côn, hình như muốn phát tiết hết ác khi ra ngoài sau nhiều năm yên lặng như vậy.
Không ngừng làm các loại tụ hội, nhận lấy các loại khen tặng, hư vinh hiếm thấy.
Cho nên, hiện tại Chu Duệ Trạch có dáng vẻ phản ứng này, mọi người cũng không tiện đánh giá cái gì, dù sao Chu Kỳ Côn danh tiếng chưa ra hình dáng gì.
Làm cho người ta chán ghét đi, cũng không phải là rất chán ghét, nhưng là tuyệt đối chưa nói tới thích.
"Con. . . . . ." Chu Kỳ Côn giận chỉ vào Chu Duệ Trạch, ngón tay cũng bởi vì quá nhiều tức giận mà khẽ phát run, chứ đừng nói sắc mặt của ông sớm đã bị giận đến phát thanh.
Chu Duệ Trạch hoàn toàn cũng không để ý tới phản ứng của Chu Kỳ Côn, mà ánh mắt nhìn phía dưới rơi vào trong góc, tuyên bố: "Tôi đã có người tôi yêu cả đời."
Mọi người vừa nghe liền hiểu, Chu Duệ Trạch tuyệt đối là nghiêm túc, nghe anh nói giọng nói hoàn toàn trái ngược so với giọng nói vừa lạnh lẽo xa cách khi nói với mọi người, hoàn toàn là dịu dàng muốn chảy ra nước.
Mọi người nhìn theo ánh mắt Chu Duệ Trạch, vừa hay nhìn thấy Hà Quyên ngồi ở trong góc.
Hà Quyên khẽ mỉm cười, đang lúc mọi người nhìn chăm chú liền đứng lên, chân thành mà đi, đi về phía Chu Duệ Trạch, người đàn ông của cô.
Váy màu tím nhạt làm nổi bật lên tố chất vừa cao quý vừa thần bí giống như nữ vương của cô, mái tóc đen nhánh buộc thật cao, khuôn mặt tinh sảo, cảm giác không có một chút trang điểm đậm nào, ngược lại làm cho cả người cô có giống như trong suốt.
Dáng người cao ngất, không kiêu ngạo không tự ti chính là bình thản như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ không cảm thấy cô là một người nhà nghèo, giống như cô đã sớm có thói quen này, vốn nên như thế.
Theo sự chuyển động của Hà Quyên, làn váy màu tím nhạt khẽ tung bay, thậm chí có một loại cảm giác đạp mây xanh bay tới.
Trái tim Chu Duệ Trạch đột nhiên nhảy lỡ một nhịp đập, nồng tình mật ý trong mắt càng rõ ràng hơn, lúc này ở trong mắt của anh ai cũng không tồn tại, chỉ có bà xã của anh, anh khắc ở trong tim, người yêu của anh.
Chu Dệ Trạch đưa tay ra, nhìn Hà Quyên khẽ cười khẽ đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay anh, nắm thật chặt, ôm côvào trong ngực.
"Các vị có thể đợi thiếp mời, đến lúc đó xin mới tới hôn lễ cuả chúng tôi." Chu Duệ Trạch thân mật ôm thắt lưng hà Quyên, hướng về phía phía dưới tuyên bố.
Chu Duệ Trạch nói, so với Chu Kỳ Côn nói đáng tin hơn nhiều, người tới nơi này tham gia tiệc rượu của Chu Kỳ Côn còn không phải đều là nhìn mặt mũi của Chu Duệ Trạch sao, nếu không, bọn họ biết Chu Kỳ Côn là ai ?
Chu Duệ Trạch vừa nói xong, mọi người lập tức rối rít bày tỏ, đến lúc đó nhất định tham gia, sẽ chờ thiệp mừng của Chu Duệ Trạch rồi.
Mọi người "Phản bội" nhanh như vậy khiến sắc mặt Chu Kỳ Côn biến thóa mấy lần, hừ lạnh một tiếng: "Các con có hôn ước, chẳng lẽ con sẽ làm một bội bạc sao? Người như vậy ngày sau thế nào ở trên thương trường làm ăn, còn ai dám hợp tác với con?"
Chu kỳ Côn biết Chu Duệ Trạch sẽ không ngoan ngoãn mà nghe lời, lấy một cái tiệc rượu như vậy chính là vì dựa vào lực lượng bên ngoài gây áp lực cho Chu Duệ Trạch.
Một người làm ăn nếu là không thành tín, nhưng ở trong ngành nghề bước tiếp một bước là tiếp nối gian nan, ai cũng chẳng ngờ bị lừa.
Chu Kỳ Côn tính toán rất tốt, chỉ là, ông thật không thể hiểu con trai của mình rồi. Ông chỉ biết Chu Duệ Trạch làm buôn bán lớn, nhưng không biết lớn ở mức độ, lại càng không hiểu thủ đoạn của con trai ông.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
94 chương
5 chương
845 chương
69 chương