"Sẽ không." Chu Duệ Trạch cúi đầu, cùng chạm vào cái trán của Hà Quyên, hơi thở hai người quấn quít, không khí bắt đầu có chút mập mờ. "Khụ. . . . . ." Ngoài cửa co một tiếng ho nhẹ khiến Hà Quyên lập tức đứng lên, bước nhanh tới phòng giải khát, "Nhiếp Nghiêu tôi lấy cho anh ly trà nhé." Cô còn nhớ rõ Chu Duệ Trạch nói qua, có thể xuất hiện ở nơi này chỉ có ba người. Trừ Nhiếp Nghiêu không ra thì không còn ai khác. Ánh mắt Chu Duệ Trạch quấn quýt si mê nhìn Hà Quyên, cho đến khi cô đến phòng giải khát, mới chậm rãi thu hồi. "Tôi nói, nếu không sai, thì đây là đang ở công ty." Nhiếp Nghiêu ở trong miệng là "Cảnh cáo", nhưng trong ánh mắt hài hước giống như chuyện không phải như vậy. "Không có chuyện gì tới chỗ của tôi làm gì?" Chu Duệ Trạch tương đối không hài lòng khi thời gian riêng tư bị quấy rầy. Dĩ nhiên, ở trong công ty tại sao phải có thời gian riêng tư. . . . . . Khụ, cái vấn đề này cũng không cần nghiên cứu kỹ, ai bảo anh ta là ông chủ. Muốn làm công sẽ làm công, không muốn làm công dĩ nhiên đều là nhân thời gian cá nhân. "Cậu có thiệp mời, cậu có đi hay không?" Nhiếp Nghiêu cũng biết tính khí Chu Duệ Trạch, không có chút nào tức giận, bỏ thiệp mời trong tay vào trên bàn của anh. Chu Duệ Trạch khó hiểu nhìn Nhiếp Nghiêu một cái, nếu không là vấn đề quan trọn giấy mời của công ty, tất cả đều là Nhiếp Nghiêu đi, bằng không đều là quản lý phía dưới ra mặt, lúc nào thì cần anh đi vậy? Nếu Nhiếp Nghiêu nói như vậy, nhất định là có dụng ý, Chu Duệ Trạch cầm thiệp mời lên mở ra xem, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái: "Bọn họ thật sự là quá rỗi rãnh." "Cũng không thể nói như vậy, chỉ nói là bọn họ muốn mở tiệc rượu, mọi người tụ họp." Nhiếp Nghiêu nhẹ nhàng cười, trên mặt lộ ra chút khinh miệt. "Rượu của bọn họ còn thiếu sao?" Chu Duệ Trạch hừ lạnh. Kể từ sau khi sự nghiệp của anh ổn định, hai người kia được nở mày nở mặt, ở trong nhà không có việc gì đang chỉ biết mở tiệc rượu, lấy một chút "Nhân sĩ thành công" ở nhà tụ hội. Ngoài mặt nói thật dễ nghe là cái gì liên lạc tình cảm, trên thực tế căn bản là muốn trả thù. Người nào không biết mười mấy năm trước trên thương trường Chu Kỳ Côn cũng là ông chủ công ty không nhỏ, sau lại đầu tư thất bại phá sản, nhận lấy tình người rét lạnh. Hiện tại thì tốt không dễ dàng có thể mở mày mở mặt, tự nhiên muốn trở về trả thù cho tất cả những thứ kia trước kia. Cho nên, bọn họ hết sức hứng thú với tiệc rượu, các loại lễ mừng. Bây giờ người muốn nịnh bợ Chu Duệ Trạch không tìm được đường cũng chỉ phải bắt đầu từ Chu Kỳ Côn. Muốn từ trên người của bọn họ cùng tiếp cận với Chu Duệ Trạch, vì muốn lót đường việc làm ăn của mình sau này. Người nào không biết Chu Duệ Trạch buôn bán các loại đều có, vô luận là buôn bán còn chưa phải sạch sẽ, những thương nhân kia cũng muốn cùng tạo mối quan hệ với Chu Duệ Trạch. Chính là bởi vì Chu Duệ Trạch "Buôn bán" đọc lướt qua mặt quá mức rộng khắp, mới có thể khiến mỗi lần tiệc rượu Chu Kỳ Côn đều có người đến. Những người này càng khen tặng Chu Kỳ Côn, biết ông ta càng thích rượu như vậy, từ từ liền tạo thành một loại quái dị tuần hoàn. Chỉ là tiệc rượu lần này hình như là không giống nhau, thế nhưng phái người đưa đến nơi đây rồi, còn chỉ danh điểm tính Chu Duệ Trạch tham gia, xem ra, người muốn mời tiệc rượu cũng thông báo rồi, anh sẽ đi. "Cậu đi hay là không đi?" Nhiếp Nghiêu hỏi, "Nếu không đi, thì quá không nể mặt của ông ta rồi, người ngoài sẽ nói cậu như thế nào?" "Người ngoài nói tôi thế nào, cùng tôi không hề có một chút quan hệ." Chu Duệ Trạch cười lạnh một tiếng, vừa hay nhìn thấy Hà Quyên đi ra ngoài, lạnh lẽo trên mặt lập tức tiêu tan, đổi thành nụ cười nhu nhu, nhận lấy cốc cà phê cô đưa tới. Hà Quyên để ly nước trước mặt Nhiếp Nghiêu, sau đó ngồi ở bên cạnh Chu Duệ Trạch. "Ông ta lần này thông báo nhiều người như vậy, muốn cho những người ngoài kia bắt tôi đi vào khuôn khổ, thật là buồn cười. Ý niệm ngây thơ như vậy, tại sao ông ta có thể có nghĩ ra?" Chu Duệ Trạch nói tiếp lời mới nói vừa rồi, một chút cũng không có ý tránh né Hà Quyên. "Nhưng mình nghe nói, người kia cũng ở đây." Nhiếp Nghiêu có chút hả hê nói, "Cô ấy rất được lòng Chu phu nhân." Nghe được lời nói Nhiếp Nghiêu, Hà Quyên còn không hiểu ra sao, Chu Duệ Trạch cũng cười cười, quay đầu lại nói với Hà Quyên: "Bà xã, có người muốn cùng em cướp anh, phải làm thế nào?" Hà Quyên liếc nhìn Chu Duệ Trạch, hỏi "Anh nghĩ sẽ bị cướp đi sao?" "Không muốn." Chu Duệ Trạch lập tức tỏ rõ chân thành, "Anh là của bà xã." "Vậy anh cũng đừng quản, ai nghĩ giành anh, em sẽ cho cô ta biết hậu quả." Hà Quyên vỗ vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, thuận tiện cho anh được như ý. Chu Duệ Trạch chỉ thiếu ánh mắt lấp lánh nhìn Hà Quyên vẫy đuôi thôi, bộ dáng con chó con kia, Nhiếp Nghiêu cảm thấy hàm răng bắt đầu chua chua. Thế nào vừa đụng đến Hà Quyên, cái này thông minh này của Chu Duệ Trạch thì có thoái hóa hiềm nghi? "Chủ nhật đúng không, chúng ta đi." Chu Duệ Trạch quay đầu, hướng về phía Nhiếp Nghiêu khẽ mỉm cười, khí thế kín kẽ, lại khôi phục thành bộ dáng khôn khéo sắc bén thường ngày. Nhiếp Nghiêu gật đầu một cái, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu thật không có học qua tuyệt kỹ Tứ Xuyên sao?" Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, đáy mắt thoáng qua ánh sáng nguy hiểm: "Cậu nghĩ biết một chút về…?" Nhiếp Nghiêu vụt một cái đứng lên: "Chị dâu, tôi đi xuống làm việc trước.’’ Nói xong, lưu loát lách người, tốc độ nhanh, khiến Hà Quyên thấy được một thanh bị giáo huấn luyện qua Nhân Tuyệt cao thể năng. "Động tác của Nhiếp Nghiêu thật nhanh nhẹn." Hà Quyên cảm thán, "Có phải hai anh là lính đánh thuê hay không?" Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười nói: "Chỉ với loại năng lực đó căn bản cũng không đủ nhìn." Nói xong, Chu Duệ Trạch còn cố ý cong lên cánh tay, cho Hà Quyên xem bắp thịt của anh: "Chồng em rất lợi hại." Hà Quyên đưa ngón trỏ ra, đè bắp thịt cứng rắn của anh, mắt lộ vẻ kinh ngạc. Nói thật, bình thường cô đúng là không nghĩ tới Chu Duệ Trạch có cơ bắp như vậy. Trước kia cảm giác thân thể của anh ấy là loại gầy gò, là có một tầng bắp thịt, nhưng là không có chút nào khoa trương, thật không có nghĩ đến, anh còn có bắp thịt như vậy. Nắm hai cái cảm thấy chơi thật tốt, Hà Quyên dùng ngón tay trỏ không ngừng đâm, sau đó tay đưa vào trong áo sơ mi của anh sờ sờ cơ bụng, quả nhiên cảm giác không tệ. Tay nhỏ bé ở bên trong vẽ lung tung hai cái, nhẹ nhàng sờ một cái ở nơi nào đó trước ngực, xấu bụng cười nói: "Không tệ, tiếp tục giữ vững." Nói xong, đứng dậy đi cất cái ly, để lại mình Chu Duệ Trạch ngổn ngang đứng đó, anh đây là bị đùa giỡn sao? Đợi đến khi Hà Quyên trở lại nhìn anh còn đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhướng mày: "Thế nào?" "Em. . . . . ." Chu Duệ Trạch không biết nói gì, chỉ có thể vô tội nhìn chằm chằm Hà Quyên. Thời tiết bây giờ, trong phòng làm việc Chu Duệ Trạch cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi, Hà Quyên đưa tầm mắt nhìn qua liền phát hiện mới vừa rồi bị cô bóp một chút liền có phản ứng. Buồn cười nhìn qua, đưa ngón trỏ ra đâm một cái, quả nhiên cảm thấy rất nóng. Hoàn toàn không nghĩ tới bà xã anh sẽ có phản ứng này, Chu Duệ Trạch hoàn toàn sững sờ, luôn luôn đều là anh đùa giỡn cô, thế nào đột nhiên lại thay đổi rồi? Hà Quyên nhẹ nhàng tránh ra, nghe được người nào đó thở hổn hển, sau đó nghiêm trang nói: "Làm việc." Nói xong, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Chu Duệ Trạch, đi tới trước bàn làm việc của cô, bắt đầu mở máy vi tính ra bận rộn. Để lại một mình Chu Duệ Trạch đứng ngu tại chỗ, ngơ ngác không biết như thế nào cho phải. Bà xã đơn thuần của anh đi đâu rồi? Tại sao đột nhiên biến thành như vậy? Người khác hoàn toàn quên mất, rốt cuộc là ai không có việc gì liền thích trêu đùa, đối với loại chuyện như vậy Hà Quyên không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú, nhưng cô là một người rất tò mò, cho nên, sau khi phát hiện việc hay, liền thích nghiên cứu một chút. Tốt nhất đối tượng nghiên cứu chính là cái này bất cứ lúc nào đại não cũng có thể nóng lên. Núp ở phía sau máy vi tính Hà Quyên len lén nhìn vẻ mặChu Duệ Trạch buồn bực lại ngốc nghếch trong lòng rất buồn cười. Hừ, đừng tưởng rằng cô sẽ luôn luôn bị bắt nạt. Thời gian dài, da mặt cô cũng sẽ dầy hơn. "Bà xã, có mệt hay không? Nếu không chúng ta đi nghỉ ngơi một chút?" Chu Duệ Trạch cọ xát tới đây, cảm thấy bà xã nhiệt tình cũng rất tốt, ít nhất tuyệt đối đủ phúc lợi. Hiện tại anh rất muốn cùng Hà Quyên đi thử một chút nhiệt tình với hình thức sống chung này, trong phòng làm việc của anh còn có phòng nghỉ ngơi . Bên trong đồ vật rất đầy đủ, rất thoải mái, rất thích hợp để bọn họ thử một chút. Đột nhiên một sấp tài liệu vỗ vào trên mặt Chu Duệ Trạch, Hà Quyên lạnh lẽo trách mắng: "Buổi trưa vẫn chưa được việc gì rồi, nghỉ ngơi cái gì? Làm việc." Sau khi đưa tài liệu cho Chu Duệ Trạch, Hà Quyên cũng không nhìn anh lấy một cái, chuyên tâm làm việc. Bị, bị chê. . . . . .