"Chắc là cha mẹ anh." Chu Duệ Trạch tùy ý cười một tiếng, chỉ là nụ cười kia hoàn toàn không thể gọi là cười, bảy phần châm chọc ba phần lạnh lùng, một chút ý cười cũng không có. Khi Hà Quyên nhìn thấy, cảm thấy lòng mình thật ê ẩm, xem như không biết Chu Duệ Trạch có quan hệ gì với cha mẹ anh, khi thấy nụ cười này, cô cũng biết không nên tiếp tục hỏi nữa. Nếu tiếp tục hỏi nữa, sẽ chỉ làm cho Chu Duệ Trạch càng thêm khó chịu. "Bà xã, về sau không được nghĩ lung tung dù có chuyện gì hay không nữa." Chu Duệ Trạch bắt được cơ hội liền bắt đầu tẩy não Hà Quyên, hai người sống chung phải hòa hợp, nếu không, sau này ở chung với nhau sẽ không được tự nhiên. Quan trọng nhất là một chuyện nhỏ không giải quyết được, lâu ngày không chừng sẽ biến thành vấn đề lớn. Hà Quyên không nói gì, chỉ trầm mặc vùi mình trên giường. Hà Quyên trầm mặc, Chu Duệ Trạch cũng không nói chuyện, việc này liền không tiếng động "Giằng co" trong lòng cô. "Anh nói anh còn thiếu cái gì?" Hà Quyên bất đắc dĩ than nhẹ. Lời vừa mới dứt, chợt bị một người kéo vào trong ngực, giọng nói bất đắc dĩ của Chu Duệ Trạch vang lên bên tai: "Anh thiếu bà xã." Cái gì gọi là thiếu bà xã, cô không phải bà xã của anh sao? Hà Quyên giận, lập tức nổi đóa: "Anh còn muốn mấy bà xã?" Đối mặt với câu chất vấn của Hà Quyên, tròng mắt của Chu Duệ Trạch chuyển động, nụ cười lập tức hiện ra, liều mạng ôm Hà Quyên vào trong ngực, dụ dỗ cô: "Chỉ một người bà xã là em, anh chỉ thiếu em. Có em thì trọn vẹn cả rồi." “Ừ.” Đáp trả lại một tiếng. Hà Quyên hài lòng gật đầu, ngoan ngoãn mặc cho Chu Duệ Trạch ôm, sau khi tâm tình bình phục trở lại, có chút không cam tâm lẩm bẩm : "Cứ cảm thấy là lạ. . . . . ." Lúc này cô cảm thấy mình một chút có ích cũng không có, Chu Duệ Trạch có thể vì cô mà làm rất nhiều chuyện, nhưng cô giống như. . . . . . Cảm thấy người trong ngực yên tĩnh, khóe môi Chu Duệ Trạch cong lên quyến rũ, anh còn không biết suy nghĩ của Hà Quyên sao? Bà xã của anh, chính là đáng yêu như vậy, chỉ là có lúc loại đáng yêu này sẽ biến thành để tâm vào những chuyện vụn vặt. Anh còn có thể không biết Quyên Tử là ai sao? Luôn không có thói quen làm phiền người khác, cảm thấy quan tâm người khác là chuyện bình thường, nhận được quan tâm từ người khác liền thụ sủng nhược kinh. Lần này nhận thấy được "Chênh lệch" giữa hai người, nếu cô không khó chịu mới là lạ. "Đừng cảm thấy lạ lẫm gì nữa." Chu Duệ Trạch vuốt lưng Hà Quyên nhè nhẹ, "Em phải nghĩ rằng, nếu không có em, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?" Hà Quyên không nhịn được liếc Chu Duệ Trạch một cái, cái "Trách nhiệm" này có chút lớn quá rồi đó. "Không cần nhìn anh như vậy, đây vốn chính là sự thật." Chu Duệ Trạch nói hết sức nghiêm túc. Lời này của anh tuyệt đối không phải để lừa gạt Hà Quyên, đối với anh mà nói, mỗi ngày trôi qua đều là vô tri vô giác, lúc nào cũng tìm đến công việc để chứng minh anh vẫn còn sống. Cho nên, anh mới có một sản nghiệp lớn như vậy. Thật ra thì, phần sản nghiệp này đối với anh mà nói. . . . . . Thật sự là kết quả ngoài ý muốn. Chu Duệ Trạch nói cũng đã nói đến mức này rồi, Hà Quyên còn có thể nói cái gì nữa? Huống chi, đối với cô mà nói, cô cũng không phải không cảm nhận được tình cảm của Chu Duệ Trạch. Có phải yêu một người hay không, không phải dựa vào tai vào mắt, mà là dựa vào cảm nhận. Chu Duệ Trạch đối xử với cô như thế nào, bản thân cô đương nhiên là rõ ràng nhất. Chỉ là cảm thấy việc mình có thể làm còn chưa đủ nhiều, không có cách nào báo đáp cho tình yêu của Chu Duệ Trạch. Nhưng mà, trong lòng cô tự nói, cô cũng đã lấy ra thứ mình có thể cho rồi. Thôi thì cứ như vậy đi. Nếu hạnh phúc thuộc về cô, cô không có lý do gì để buông tay cả. Cảm thấy người trong ngực dường như đang từ từ buông lỏng, Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cong khóe môi, cô từ từ suy nghĩ thông suốt cũng được, chỉ cần giữa hai người bọn họ không có khoảng cách là được rồi. Về phần những vấn đề khác thì từ từ giải quyết. Yên lặng nằm ở trên giường một lát, Hà Quyên bắt đầu sắp xếp rõ ràng từng chuyện, sau đó đột nhiên hỏi một câu: "Làm cho em qua đó làm cũng là chủ ý của anh đúng không?" "Ừ." Chu duệ trạch gật đầu thừa nhận. Hà Quyên hơi nheo mắt lại: "Anh cần gì phải ‘lừa gạt’ em qua đó như vậy, trực tiếp nói với em không phải tốt hơn sao?" Hai người kết hôn lâu như vậy, tình cảm cũng rất ổn định, có cần thiết "Lừa gạt" như vậy sao? Chu Duệ Trạch gãi gãi tóc của mình, chê cười: "Ngộ nhỡ. . . . . . Nếu em chạy thì phải làm sao bây giờ?" Chưa bao giờ cô thấy Chu Duệ Trạch có thể không có tự tin như vậy. Bộ dáng đó làm cho Hà Quyên vừa bực mình vừa buồn cười: "Nếu em thật sự chọn rời đi thì sao?" Chu Duệ Trạch cười cười, chắc chắn nói: "Sẽ không." Sẽ không là có ý gì? Anh ta làm sao lại chắc chắn cô sẽ không đi như vậy? Giống như là nhìn thấy nghi vấn trong mắt của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch tự tin cười: "Em tới chỗ nào anh cũng có thể tìm được. Thật ra thì, chiều hôm qua anh đã nghĩ kỹ, nhiều nhất, nhiều nhất là chỉ một buổi tối." "Nếu như ban đêm mười hai giờ em vẫn chưa về, anh lập tức phái người đi tìm, mặc kệ em đang ở đâu, dù cho có trói anh cũng phải trói về." Người nào đó hưng phấn nói , "Nghĩ kỹ thì em cũng đã trở lại." "Cho nên, coi như là em muốn đi cũng đi không được?" Trong mắt Hà Quyên lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Người nào đó vui vẻ gật đầu. "Nếu trói cũng phải trói về?" Hà Quyên tiếp tục hỏi. "Bà xã là của anh, tại sao phải để em đi?" Người nào đó đúng tình hợp lý nói. "Cho nên, tự em trở lại, anh rất vui vẻ?" Dĩ nhiên vui vẻ. Người nào đó bất tri bất giác tiếp tục gật đầu. Một giây kế tiếp, cả người cũng bị đè lên giường, Hà Quyên đè ở trên người của anh, cầm gối nằm đập mạnh về phía anh một trận. "Anh được lắm, định ăn em đến sạch sẽ có phải hay không? Tại sao em phải ngoan ngoan trở lại? Tại sao anh muốn trói liền trói?" Trong lòng Hà Quyên có chút giận nha! Khi cô biết rõ ràng mọi chuyện thì tâm trạng của cô như đưa đám có biết hay không? Nhưng mà, lại vứt bỏ anh không được, sợ anh ở bên ngoài đợi lâu, trong lòng anh sẽ khó chịu, vì vậy mới sửa tâm tình lại thật nhanh để trở lại. Làm sao nghĩ đến anh thế nhưng đã sớm có tính toán. Thì ra cô là diều, anh là nhợ đúng không? Cô có chạy cũng không thoát khỏi khống chế của anh? "Bà xã, bà xã. . . . . . Anh không phải ý này. . . . . ." Trong lòng Chu Duệ Trạch thở dài, xong rồi, đúng là quá đắc ý vênh váo, làm sao lại nói sự thật ra chứ? Cô không phải là đã trở lại rồi sao, anh cần gì còn phải nói đến chuyện trói về. Đần! Thật là quá ngu ngốc! Anh làm sao lại phạm loại sai lầm nhỏ bé này chứ? "Không phải ý này thì là ý gì?" Hà Quyên tức giận vỗ Chu Duệ Trạch, có tiền có thế thì rất giỏi sao? Trói về! Xem cô là cái gì? "Bà xã em nghe anh giải thích. . . . . ." Chu Duệ Trạch hận không thể đánh mình hai bạt tay, cái miệng hại cái thân. Nói chuyện không hay, thì không nên nói lung tung. Hà Quyên ngồi ở trên người anh, dùng gối đầu đánh anh không ngừng nghỉ, tuy nói gối đầu không nặng, đánh vào trên người anh cũng không đau, nhưng mà có một chỗ làm anh đau quá. Bà xã thân yêu à, đánh thì đánh, không cần uốn éo nha. Cái vị trí kia không thể tùy tiện uốn éo. Chu Duệ Trạch bi ai phát hiện, thân thể của anh nổi phản ứng hết sức không đúng lúc. Thật không thể trách anh nha. Anh là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, người phụ nữ mình yêu mến đang đè trên người anh, nếu anh không có phản ứng mới là lạ. Huống chi, thật vất vả mới có thể quang minh chính đại, trong lòng không có chút gánh nặng nào, anh không có lý do gì phải kiềm chế nữa. Vì vậy, Chu Duệ Trạch một tay tiếp được gối đầu, mặt khẩn cầu nói: "Bà xã, anh sai lầm rồi, anh muốn nói xin lỗi." "Anh muốn nói xin lỗi như thế nào." Trong lòng Hà Quyên có chút buồn bực, nhưng không đến nỗi thật sự tức giận, chỉ là buồn bực một chút xíu, một chút xíu mà thôi. . . . . . Huống chi cảm giác bắt nạt người nào đó thật vô cùng tốt. "Anh quyết định lấy thân báo đáp." Chu Duệ Trạch nói thật. "Đi chết đi!" Mặt Hà Quyên lập tức đỏ lên, tuyệt đối không phải thẹn thùng, mà là tức giận. Trên đời này còn có người nào so với anh không biết xấu hổ hơn không? Như thế nào mà chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến chuyện kia chứ? Hai người áp sát như vậy, cô dĩ nhiên biết cơ thể người nào đó có thay đổi, vấn đề là. . . . . . Bọn họ đang cãi nhau có được hay không? Đang cãi nhau đó! Anh có chút tinh thần chuyên nghiệp nào hay không? "Bà xã, anh cảm thấy đổi sang kiểu chết này tương đối khá. . . . . . Ví dụ như. . . . . . Làm cho anh mệt chết. . . . . ." Hà Quyên thật sự vô cùng bội phục người này, chỉ nói một câu liền có thể mập mờ tới cực điểm như vậy: "Anh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Lới nói của cô hoàn toàn bị chặn lại, Hà Quyên không nói gì chỉ nhìn chằm chằm trần nhà, cố gắng suy nghĩ một vấn đề, người đàn ông lúc đầu mà cô biết là một người đàn ông giống như cừu non hoàn toàn vô hại đã chạy đi đâu rồi?