Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 56 : Giáo Viên Dạy Văn Cũng Bị Anh Làm Cho Tức Giận Đội Mồ Sống Dậy
Hoắc Bắc Cảng hôn rất mê mẩn, bàn tay lần mò tìm kiếm trên người Mộ Sơ Tình, vén áo đi vào từng chút một, bàn tay thật không an phận.
"Bang" một tiếng, âm thanh rất nhỏ, Mộ Sơ Tình cảm giác trước ngực chợt lạnh, khuy áo ngực của cô đã bị Hoắc Bắc Cảng cởi bỏ.
Kích thích như thế! ! "Ôh! ! " Mộ Sơ Tình bị hôn đến đầu óc trống rỗng, trí não trì trệ không suy nghĩ được gì, cảm giác được thân thể cô đang run rẩy, ngực bị hắn xoa nắn làm cô nhịn không được khẽ rên rỉ.
Mộ Sơ Tình cảm giác được bàn tay Hoắc Bắc Cảng đã càng ngày càng táo bạo lần mò, đến khi hắn chạm đến quần cô thì cô mới phản ứng lại được, muốn đẩy Hoắc Bắc Cảng ra, tránh cho hắn thực hiện được ý đồ.
Mộ Sơ Tình cũng không biết là lấy sức lực ở đâu, cố hết sức đẩy hắn ra.
Hơi thở nóng rực bỗng nhiên tiêu tán, Hoắc Bắc Cảng bị Mộ Sơ Tình đẩy lùi ra sau một bước.
Đột nhiên thiếu đi một vật thể ôn nhu trong lòng ngực, Hoắc Bắc Cảng đen mặt, trừng Mộ Sơ Tình, tức giận bừng bừng hận không thể đem xé nát cô ra!
"Mộ Sơ Tình!" Hoắc Bắc Cảng tức giận kêu tên cô, Mộ Sơ Tình lúc này đầu óc trống rỗng, căn bản là không có rảnh rỗi đi quản hắn đang nói cái gì với cô!
Cô hiện tại chỉ biết là khuy áo ngực của cô đã bị Hoắc Bắc Cảng cởi ra, hơn nữa đôi tay hắn vừa rồi còn ở trên người cô! !
Cái kia ! ! Chết tiệt, thật đáng ghét!
Vừa rồi cái cảm giác quen thuộc này lại thổi quét qua toàn thân cô, Mộ Sơ Tình bất an nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng duỗi tay ra, khẩn cấp muốn cài lại khuy áo ngực, nhưng mà cô ý thức được Hoắc Bắc Cảng còn đang đứng trước mặt cô, Mộ Sơ Tình sợ bị hắn nhìn thấy, thấy được cái gì đó, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì vừa rồi hai người hôn nhau rất lâu, Hoắc Bắc Cảng công lực lại rất thâm hậu làm người cô dâng lên cảm giác tê dại, đến bây giờ vẫn chưa tan hết, hô hấp bị trì trệ cho nên cô bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, vừa rồi mới dừng lại được nên hô hấp vẫn dồn dập chưa thông được.
Nghĩ tới vừa rồi xảy ra đủ loại chuyện, Mộ Sơ Tình bỗng nhiên hốc mắt ẩm ướt rưng rưng, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào Hoắc Bắc Cảng đang âm trầm, tức muốn hộc máu: "Hoắc Bắc Cảng! Anh vừa rồi chính là lưu manh!"
Bởi vì vừa rồi hắn không thèm hỏi qua cô có đồng ý hay không, cứ như vậy trực tiếp hôn cô, bàn tay hắn còn chạy loạn trên người cô.
Hắn vì cái gì muốn làm như vậy? Nếu muốn trừng phạt cô, cũng không thể làm như vậy đi? Như vậy hành động ái muội vừa rồi căn bản là không thích hợp với tình trạng hiện giờ của hai người bọn họ!
Hắn không phải rất ghê tởm cô sao? Hắn không phải rất chán ghét cô sao? Hắn không phải là chạm vào cô một chút đều cảm thấy ngón tay có chút dơ bẩn sao? Vì cái gì vừa rồi muốn làm như vậy?
Vì cái gì hôn cô lâu như vậy đều không có buông miệng cô ra! Vì cái gì còn muốn đem ngón tay chui vào trong áo cô! Hắn có biết làm như vậy là đại biểu cho cái gì hay không?!
Hoắc Bắc Cảng vừa rồi bị cô phản ứng kịp đẩy ra cũng không có thẹn quá hoá giận với Mộ Sơ Tình, hắn mị hoặc liếm liếm khóe miệng, từng câu từng chữ rất rõ ràng phát ra nhắc nhở Mộ Sơ Tình, "Mộ Sơ Tình, có phải đến bây giờ cô còn không có ý thức được thân phận của cô là cái gì? Cô là vợ hợp pháp của tôi, cho nên tôi làm những việc này đối với cô hoàn toàn chính là thực hiện nghĩa vụ giữa vợ và chồng, không phải là lưu manh.
"
Người phụ nữ này đanh đá kêu gào giống như bị cho ăn ớt cay, làm Hoắc Bắc Cảng muốn quấy nhiễu cô, đặc biệt là xem cô tức giận tới phồng mang trợn mắt, còn có thể cảm thấy! ! rất vui vẻ!
"! ! " Mẹ nó, nói chuyện với anh, giáo viên dạy văn cũng bị anh làm cho tức giận đội mồ sống dậy!
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
100 chương
42 chương
11 chương
41 chương
34 chương
197 chương