"Bà cho rằng Mộ Sơ Tình không tốt chỗ nào, xui xẻo chỗ nào, con bé tới nhà chúng ta lâu như thế, tôi nuôi nó lâu như thế, con bé gả cho Bắc Cảng lâu như thế, có xảy ra bất cứ chuyện gì chưa? Nhà chúng ta xảy ra chuyện gì, hay là Bắc Cảng đã xảy ra chuyện gì chưa?" Hoắc Quốc Chương nói, làm Hà Thục nghẹn họng. Bà ta càng tức giận, rõ ràng đây chính là chồng mình, chính là lại đi bênh vực cho người phụ nữ khác, cô ta thật đúng là tiểu hồ ly tinh, người nào cũng muốn giúp cô ta. Hà Thục tức giận phản bác, "Mộ Sơ Tình chính là một đứa xui xẻo thiên sát cô tinh, đâu phải là ông không biết chuyện này, lại cứ gọi nó tới đây, nếu như vận xui lây qua tới chúng ta thì ông chịu trách nhiệm sao? Nếu như nhà chúng ta xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?" Hoắc Quốc Chương giận sôi máu, huyết áp tăng lên, chỉ vào mặt Hà Thục: "Bà quả đúng là phong kiến! Hồ đồ! Mê tín! Bây giờ là thời đại nào rồi mà bà còn đi tin lời mấy ông thầy bói, còn tin cái gì mà thiên sát cô tinh xui xẻo, bà đã gặp phải chuyện gì chưa? Nếu thật sự có cái gì mà thiên sát cô tinh, nếu như Sơ Tình thật sự là một đứa xui xẻo muốn hại bà mà nói, sao bà chưa xảy ra chuyện hả? Sao bà còn có thể toàn thây mà đứng ở đây, còn có thể vênh váo tự đắc đứng đây cãi nhau với tôi như thế, hiện tại có chuyện gì chưa? Bà nói đi? Nói đi, người ta là thiên sát cô tinh, còn e ngại mắt bà, bà thấy con bé không vừa mắt chỗ nào?" Hà Thục căn bản là nói không lại ông, ý nghĩ cố chấp như thế. Hà Thục vẫn luôn chán ghét Mộ Sơ Tình như vậy, thậm chí càng ngày càng ghét cô là bởi vì lần trước nhìn thấy bà đồng kia nói Mộ Sơ Tình kỳ thật là một con hồ ly tinh chuyển thế, chuyện đáng sợ như thế là một người bình thường nhìn thấy được đều sẽ cảm thấy đáng sợ phải không? Chính là chuyện này lại không thể nói với Hoắc Quốc Chương, cho nên bí mật này chỉ có mình bà ta biết. Hà Thục cãi không lại cho nên trực tiếp trở quẻ, "Tôi không cãi với ông chuyện này nữa, ông không sợ, tôi sợ còn không được sao? Làm sao tôi biết không quan trọng, dù sao thì chắc chắn là nó không phải một thứ tốt lành gì, không chừng nó có thể gây hoạ cho con trai ông! Nếu như thật sự hại chết Bắc Cảng, cuối cùng người khóc chính là ông đấy. Cũng không biết cô ta có điểm nào tốt mà ông cứ che chở bênh vực cho nó hả?" Hà Thục càng nói càng cảm thấy thật sự không thích hợp, chồng là chồng mình, chính là chồng mình lại đối tốt với người phụ nữ khác còn hơn cả vợ, quả thực là tốt đến không được, làm cho một người vợ như bà ta phát ghen chết đi được. Việc gì cũng giúp đỡ Mộ Sơ Tình, vợ mình thì không giúp, liền giúp Mộ Sơ Tình một đứa không có chút quan hệ huyết thống. Chẳng lẽ......! Chẳng lẽ bởi vì Hoắc Quốc Chương ông ta thích Mộ Sơ Tình? Không thể nào? Không thể nào? Hà Thục bỗng nhiên nghĩ tới cái ý niệm xấu xa này, nháy mắt máu dồn hết lên não, nhìn Hoắc Quốc Chương, nổi giận chất vấn: "Hoắc Quốc Chương, ông nói đi, có phải là ông có cái cảm tình gì khác với nó rồi hay không? Ông đối xử với Mộ Sơ Tình kia tốt như thế, có phải là ông có cái tư tưởng xấu xa gì với nó hay không? Sẽ không phải là ông có ý nghĩ đó với Mộ Sơ Tình, ông thích nó, cho nên mới đối với nó tốt như thế có đúng không?" Hà Thục càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, từ trước tới giờ, Hoắc Quốc Chương quả thực chính là quan tâm săn sóc Mộ Sơ Tình quá mức, khiến cho trong lòng Hà Thục sinh ra đố kỵ. "Không đúng, Hoắc Quốc Chương, chuyện này tôi càng nghĩ càng thấy không thích hợp, tại sao ông lại bênh vực cái đồ lẳng lơ đó đến như thế, sẽ không phải là ông thật sự có tâm tư gì khác với nó chứ. Ông nói rõ ràng cho tôi, không phải là ông thích cái đồ lẳng lơ đó rồi chứ?"