Mộ Sơ Tình mới vừa mở miệng định nói ra tài khoản ngân hàng của mình cho Mạc Diệc Phong biết thì bỗng phản ứng lại đúng lúc, lập tức ngậm miệng lại. Cô làm sao có thể cứ như vậy mà mượn tiền của Mạc Diệc Phong được, hơn nữa, còn định đưa cả tài khoản ngân hàng......! Căn bản là cô không biết số tài khoản của Mộ Oanh Oanh, cũng không biết mật mã thẻ của cô ta, nếu thật sự muốn mượn tiền, cũng không có cách nào có thể rút được tiền ra, nếu như nói cho Mạc Diệc Phong số tài khoản ngân hàng của chính mình, cũng chính là số tài khoản của Mộ Sơ Tình, chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ cô. Không thể được......!Như vậy tuyệt đối không được. Cho nên, Mộ Sơ Tình vẫn quyết định không nói. Mộ Sơ Tình gõ vào trong di động cho Mạc Diệc Phong xem, "Không cần, cám ơn anh, tôi không cần tiền." Mạc Diệc Phong kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó, lấy ví tiền của mình ra, lấy tất cả tiền có trong ví đưa hết cho Mộ Sơ Tình. "Tiểu thư, ngại quá, bây giờ trên người tôi cũng chỉ có 3000 tiền mặt, đều cho cô đi, nếu không đủ, vậy cứ gửi tin nhắn cho tôi là được." Mạc Diệc Phong nói xong liền đưa tiền cho cô, còn lấy danh thiếp của mình đưa cho Mộ Sơ Tình: "Đây là danh thiếp của tôi, có việc gì cần tiền thì cứ liên lạc với tôi, cứ vậy đi, cô nghỉ ngơi cho khoẻ, công ty còn có việc, tôi đi trước đây." Mộ Sơ Tình nhìn anh ta gật đầu một cái, Mạc Diệc Phong mỉm cười rồi mới xoay người rời khỏi phòng bệnh. Mộ Sơ Tình buồn bực cầm tiền mà Mạc Diệc Phong đưa, nghĩ thầm bản thân phải nhanh chóng đổi lại thân phận mới được, như vậy mới có thể trả lại tiền cho Mạc Diệc Phong. Bất quá người ta cũng thật sự là tốt quá đi, thế nhưng có thể vô duyên cớ vô cớ cho một người xa lạ như cô vay tiền. Quả nhiên là đàn ông trên đời này đều tốt hơn Hoắc Bắc Cảng, ít nhất là Mạc Diệc Phong không giống như Hoắc Bắc Cảng, vừa gặp đã kêu người khác cút đi. Cút cút cút, sao hắn không làm mẫu cho cô xem một chút như thế nào gọi là cút đi, đúng là đồ thần kinh. Mộ Sơ Tình buồn bực nằm trên giường, sau đó cô nghe thấy tiếng mèo kêu. Mộ Sơ Tình cho rằng là Hỉ Bảo tới bệnh viện tìm mình, cô nhìn ra cửa một cái liền nhìn thấy Hoan Bảo đang đứng ở cửa! Mộ Sơ Tình kinh ngạc nhìn Hoan Bảo, nghi hoặc hỏi thầm trong bụng, "Hoan Bảo, sao mày lại ở đây?" Hoan Bảo nghe được lời Mộ Sơ Tình đang hỏi trong bụng cho nên vội đi vào giải thích với cô: "Ta vẫn luôn đi theo từ lúc Người bị té xỉu rồi được Mạc Diệc Phong đưa tới bệnh viện." "Mày đi theo như thế nào vậy, vậy chắc chắn là mày và Hỉ Bảo còn có Hạo Thiên Khuyển cùng nhau tới đây rồi, sao lúc nãy mày không đi cùng với chúng nó! Hai đứa nó còn ở trong trung tâm thương mại." bỗng nhiên Mộ Sơ Tình nhớ đến hình như cô đã để hai đứa nó ở trong siêu thị, có chút đau lòng, cũng không biết hai con vật bị bỏ lại ở một chỗ xa lạ như vậy sẽ thế nào. "Tiên tử, người không cần lo lắng cho bọn họ, hai bọn họ không tách nhau ra được đâu, không chừng bây giờ đã đi hẹn hò riêng với nhau rồi." Lúc Hoan Bảo nói những lời này, vẻ mặt nó buồn bực nặng nề, ngữ khí nồng nặc mùi giấm chua. Rất rõ ràng, trong lời nói có thể nghe ra được vị giấm. "Vậy mày không đi theo bọn chúng sao?" Mộ Sơ Tình nghi hoặc hỏi nó. Hoan Bảo thích Hỉ Bảo, Mộ Sơ Tình đã sớm nhìn ra được điểm này, ánh mắt của một người nhìn người mình yêu là không có cách nào có thể che giấu, ánh mắt Hoan Bảo lúc nhìn Hỉ Bảo chính là tràn đầy tình cảm như vậy, cho nên vừa nhìn đã biết. "Không theo chân bọn họ, ta mới không có ấu trĩ như thế đâu." Hoan Bảo kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó lấy ra một cái túi gấm, "Tiên tử, cái này là túi gấm của người phải không, ta tìm được trong nhà, những lời mà người nói với Hỉ Bảo, ta đều nghe nhạc của được."