Mộ Sơ Tình hồi nhỏ vô cùng đáng yêu, lần đầu nhìn thấy sự đáng yêu tinh xảo như búp bê của cô, hắn đã động lòng rồi. Nhưng khi đó Mộ Sơ Tình cả ngày theo sau Hoắc Bắc Cảng, Tô Tam Sinh chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ cho cô, một mực vì cô mà che mưa che gió, đối tốt với cô. Cứ tưởng rằng đợi Hoắc Bắc Cảng cưới Hứa Hạ Đồng rồi, Mộ Sơ Tình sẽ từ bỏ, cô từ bỏ thì hắn sẽ có cơ hội. Nhưng mà bây giờ thì sao, Mộ Sơ Tình lại bằng lòng gả cho một người ghét cô, thà sinh con cho một người hận cô cũng không thích ở cùng hắn. Hắn cũng không biết nên làm thế nào, còn có cách nào khác sao? Tô Tam Sinh cười lạnh, có điều Hoắc Bắc Cảng thật sự ghét cô ư? Chỉ sợ chỉ có mình anh ấy biết, tình cảm của anh ấy đối với Mộ Sơ Tình không chỉ như thế. Lúc Mộ Sơ Tình thi đại học, Tô Tam Sinh đã tận mắt nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng xem trộm nguyện vọng của cô. Biết Mộ Sơ Tình muốn thi đại học B, anh ấy đã đổi nguyện vọng của mình thành đại học B. Phải biết, lúc đó Hoắc Bắc Cảng là trạng nguyên đứng đầu toàn thành phố, điểm thừa sức thi đỗ đại học Q, hơn nữa đại học Q còn gửi giấy báo nhập học cho hắn. Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn chọn học đại học B làm không ít người thất vọng. Đấy là Hoắc Bắc Cảng, vậy còn hắn? Hắn cũng thế, là học sinh đứng thứ hai thành phố, nhưng cũng chỉ vì xem trộm nguyện vọng của cô mà đổi nguyện vọng của mình thành đại học B.. Trong mối tình đơn phương thầm lặng này, kẻ chịu tổn thương, chỉ có hắn.  Điều thảm nhất chính là người con gái mà ta yêu thương trong mắt lại chỉ chứa hình bóng của thằng đàn ông khác. Tiểu Tam Nhi tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao anh không để em nói ra, anh yêu Sơ Tình như thế nào em đều biết, đại ca lại không thích cô ấy, anh ấy cưới Sơ Tình chỉ vì muốn báo thù cô ấy phá hoại anh ấy ở bên chị Hạ Đồng thôi, đã như vậy thì sao lại không nhường cô ấy cho anh chứ? Anh thích cô ấy lâu như vậy, bây giờ can tâm từ bỏ sao? Anh vì cô ấy mà chuyển nguyện vọng, bị gia đình đánh đến thê thảm, em thật không can tâm nhìn anh từ bỏ như vậy!” Tiểu Tam Nhi biết Tô Tam Sinh thích Mộ Sơ Tình cũng vì năm đó tới tìm Tô Tam Sinh, đúng lúc nhìn thấy hắn bị ba dùng gậy gỗ đánh đến không chút hình tượng nào. Tô Tam Sinh đau đến xé tim xé phổi, đột nhiên quay qua thét vào mặt Tiểu Tam Nhi: “Tiểu Tam Nhi, không phải là tôi muốn từ bỏ. Người mà Sơ Tình yêu là Bắc Cảng, cô ấy còn sinh cho anh ấy một đứa con. Tôi còn làm sao được cơ chứ? Chú nói đi, tôi còn có thể làm được gì chứ? Chú bảo tôi đi phá hoại hạnh phúc mà cô ấy không dễ gì mới có được đó ư? Chú nghĩ tôi đành lòng để cho cô ấy đau khổ?” Tiểu Tam Nhi không nói gì được nữa, đành ngậm miệng. Đúng thế, đã ra cục diện này rồi thì còn làm gì được, còn có thể như thế nào được nữa? ...... Mộ Sơ Tình mang theo bộ dạng tồi tệ loạng choạng bước về phòng, may mắn trên đường về cô không gặp người giúp việc nào, vì thế nên bộ dạng lúc này của cô mới không bị ai nhìn thấy. Sau khi vào phòng, Mộ Sơ Tình liền đóng chặt cửa lại khóa trái, sợ hãi giống như vừa nhìn thấy mãnh thú ăn thịt người. Cô lập tức cởi toàn bộ quần áo trên người xuống, toàn thân đều tràn ngập mùi vị của Bắc Cảng. Có mùi vị anh sỉ nhục cô, tất cả, là ký ức về Hoắc Bắc Cảng, đó đều là mùi vị của anh ta. Mộ Sơ Tình sợ, rất sợ mình bị trầm luân trong mùi vị đó, cô bỏ hết quần áo vào thùng rác, cầm tất cả quần áo mà ban nãy anh động qua trên người cô vứt hết đi.