Mộ Sơ Tình ngồi xuống, Giang Vị Uẩn vẫn luôn gấp không chờ nổi đem thực đơn đưa cho Mộ Sơ Tình, "Sơ tình tỷ, chị xem xem chị muốn ăn cái gì chúng ta sẽ ăn cái đó, em với anh em dễ nuôi lắm, đều nghe theo chị." Mộ Sơ Tình không dám nhận lấy thực đơn, ngược lại là có chút quẫn bách sờ sờ lỗ tai, "Cái này, không hay rồi......!Ngại quá tôi cũng giống hai người, tôi cũng dễ nuôi lắm, hai người gọi món đi, cái gì tôi cũng ăn được." Giang Vị Uẩn cười cười, không nói gì, lại cầm thực đơn trong tay đưa cho Mạc Diệc Phong, đem vấn đề này đá sang cho anh ta. "Thôi được rồi, anh kêu đi. Sơ Tình tỷ, em nói với chị một chuyện này nhé, bao nhiêu sở thích của chị anh em đều nắm rõ như lòng bàn tay, chị thích ăn cái gì anh ấy đều biết, để anh ấy gọi món thì chị cứ yên tâm đi." Mộ Sơ Tình kinh ngạc nhìn Mạc Diệc Phong, Mạc Diệc Phong lại là vẻ mặt tự nhiên tiếp nhận thực đơn, rồi mới lật lật vài trang, sau đó bắt đầu xuống tay gọi món. Mộ Sơ Tình là người phương Bắc, cho nên ăn món chính cần thiết phải có cơm, cô thích ăn cay nhưng không thể quá cay, quá mức thanh đạm cô lại không thích, Mạc Diệc Phong tùy ý nhìn thực đơn một chút, sau đó liền cầm bút chì viết mấy món, cuối cùng cho Mộ Sơ Tình xem, Mộ Sơ Tình nhận thực đơn liền giật mình. Thế nhưng......!Anh ta đều biết hết sở thích của cô, Mạc Diệc Phong gọi món đều là các món cô thích ăn. Mạc Diệc Phong lại hiểu biết về cô như thế, việc này càng nghĩ lại càng thấy ớn......! Cuối cùng Mộ Sơ Tình không nói gì gật gật đầu, cô cho rằng bọn họ sẽ gọi những món khác nữa, nhưng mà hai người họ không gọi thêm gì khác, hai anh em nhà này thật là chiều ý cô, ăn mấy món cô thích. Mộ Sơ Tình bỗng dưng có cảm giác như mình là tội nhân thiên cổ vậy. Giang Vị Uẩn uống một ngụm nước cam, tìm đề tài để nói với Mộ Sơ Tình, "Sơ Tình tỷ, hiện giờ chị đang là giám đốc tài vụ phải không?" "Ừ, có chuyện gì sao?" Nghe Mộ Sơ Tình phản ứng lại, Giang Vị Uẩn có chút mừng thầm, nhịn không được hỏi tiếp: "Em muốn hỏi là chị làm giám đốc tài vụ ở Hoắc thị phải không?" Mộ Sơ Tình mấp máy môi, có cảm giác câu hỏi vừa rồi của cô ta có chút dư thừa nhưng mà nhìn thấy ánh mắt nóng rực chờ mong đó, cô cũng không có phủ nhận, "Ừ, là ở Hoắc thị." Giang Vị Uẩn trực tiếp hỏi trắng ra luôn: "Vậy Sơ Tình tỷ, tổng giám đốc của chị có người mình thích chưa?" "Tổng giám đốc? Hoắc Bắc Cảng sao?" Mộ Sơ Tình cảnh giác nhìn Giang Vị Uẩn, trong ánh mắt cô ta thế nhưng lộ ra vẻ ái mộ. Đích xác là Mộ Sơ Tình nhìn thấy ánh mắt đó có chút không thích, trong lòng bỗng nhiên đau ê ẩm, giống như là tim cô bị người ta rạch nát rồi ngâm vào trong bình giấm vậy, chua xót khó chịu. Giang Vị Uẩn gật đầu như trống bỏi, "Phải phải phải!" Mấy cô gái mới biết yêu đều sẽ không che dấu được tâm tư trong lòng mình, lúc này đây vẻ mặt của Giang Vị Uẩn chính là vẻ tràn ngập yêu thích ái mộ. Hoặc ít hoặc nhiều gì Mộ Sơ Tình cũng đã nhận ra là có vấn đề. Hoắc Bắc Cảng thật đúng là có mị lực a, đào hoa từng đoá từng đoá nở không ngừng. Mộ Sơ Tình cắn môi, khắc chế khó chịu trong lòng, có chút mơ hồ trả lời Giang Vị Uẩn: "Cái này, tôi cũng không biết. Bất quá, tôi đoán là anh ta đã có người trong lòng rồi." Cô là bởi vì một kẻ là Hứa Hạ Đồng, đã bị Hoắc Bắc Cảng làm hoang phí nhiều năm như thế, cô không muốn để Giang Vị Uẩn tiếp tục ngu ngốc như mình, đi thích, đi theo đuổi một người không thích mình. Như vậy thật sự rất mệt. Mộ Sơ Tình biết, điều kiện của Hoắc Bắc Cảng ở bất cứ phương diện nào đều rất ưu tú, luôn có thể hấp dẫn được một đống con gái ra cửa mà quên mang kính cận theo.