Hứa Hạ Đồng trong miệng bọn họ là cô gái tốt được tán thưởng không thôi, còn cô lại là tội nhân thiên cô bị nghìn người chỉ trích, cô làm cái gì cũng sai, Hứa Hạ Đồng nói cái gì bọn họ cũng đều tin tưởng! Cuối cùng Mộ Sơ Tình bị đẩy ra khỏi cửa, lúc đó cô thoáng nhìn vào bên trong, cô nhìn thấy chính là ánh mắt đắc thắng của Hứa Hạ Đồng, mà trong mắt Hoắc Bắc Cảng là vẻ ghét bỏ mà trước nay cô chưa từng gặp qua. Cô, cuối cùng vẫn bị hắn ghét bỏ. ......! Mộ Sơ Tình ở cửa phòng bệnh, ngồi dưới đất, ôm lấy chân mình, khóc ngất, cuộn tròn thân thể lại như lúc còn nằm trong bụng mẹ, cô của lúc này rất cần người khác bảo vệ. Ngay lúc đó Mộ Sơ Tình khóc như là khóc cho hết nước mắt của cả đời mình. Tại sao, tại sao lại như vậy, tại sao không ai chịu tin cô, không ai nguyện ý tin tưởng, tin rằng cô mới là người cứu Hoắc Bắc Cảng? Cô không có hậu thuẫn, không có nơi nương tựa, ngay cả hiện tại bị người ta mắng, bị người ta khi dễ, lúc không có người nào tin cô, cô cũng không tìm được bất cứ ai để giãi bày, để có thể nói hết mọi chuyện ra. ......! Sau đó cô nhân lúc phòng bệnh không có ai, đi tìm Hứa Hạ Đồng, Mộ Sơ Tình muốn hỏi Hứa Hạ Đồng cho rõ ràng, hỏi cô ta cho rõ ràng, đến tột cùng, tại sao lại đối với cô như vậy. Ngay lúc đó Mộ Sơ Tình giận dữ cực kỳ, túm lấy Hứa Hạ Đồng, vẻ mặt phẫn nộ hỏi cô ta, vì cái gì phải như vậy, vì cái gì lại xấu xa muốn cướp công của cô. Hứa Hạ Đồng lúc ấy trở mặt giống như là một người hoàn toàn khác, bắt lấy tay Mộ Sơ Tình, cười càn rỡ, "Sơ Tình, cô biết tôi ghét cô nhất ở điểm nào không?" Mộ Sơ Tình không lên tiếng, Hứa Hạ Đồng lại đẩy cô ra, tức giận hừng hực, hận không thể duỗi tay bóp nát mặt cô: "Chính là cái khuôn mặt dối trá này của cô! Tôi hận không thể xé nát cái khuôn mặt dối trá này của cô ra!" Mộ Sơ Tình hoàn toàn không nghĩ tới, thế nhưng cô lại nhìn thấy được một mặt âm hiểm như thế của Hứa Hạ Đồng, "Hạ Đồng......" Hứa Hạ Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, cô ta lại cười càng tươi, lẩm bẩm tự nói. "Tất cả mọi người đều thích cô hoạt bát, còn tôi, tôi xứng đáng bị mọi người quên đi, sự chú ý của người khác vĩnh viễn đều ở trên người cô, còn tôi, tôi tốt hơn cô bao nhiêu, chính là tất cả đều bị cô che lấp, ngay cả người tôi thích cũng vậy, tôi thích anh ấy, chính là, lại phải sống ở sau lưng cô, cô cảm thấy tôi sẽ cam tâm sống một cuộc sống như vậy sao? Bây giờ có cơ hội, tại sao tôi lại không được làm?" "Cô......" Ngay lúc đó Mộ Sơ Tình mới biết Hứa Hạ Đồng có ý với Hoắc Bắc Cảng, khiếp sợ đến nói không nên lời, "Cô cũng thích Hoắc Bắc Cảng!" Hứa Hạ Đồng cong môi cười, đôi môi đỏ yêu diễm, "Trước nay tôi không có nói là tôi không thích Hoắc Bắc Cảng, anh ta ưu tú như vậy, không phải chỉ một mình cô mới có thể thích." "Tôi cũng không có làm cái gì, tôi chỉ là vì tình yêu của mình, làm một ít chuyện mờ ám mà thôi, tình yêu không có chân, sẽ không phải để cho cô không tranh không đoạt, không làm gì nó cũng tự động đi đến trước mặt cô. Thắng làm vua thua làm giặc, tình yêu không có đến trước đến sau, chỉ là tôi thắng cô, cũng không có làm cái gì xấu xa, cô hiểu chưa?" "A..." Mộ Sơ Tình phẫn nộ, bước tới muốn bóp chết Hứa Hạ Đồng, bàn tay cô túm lấy cổ cô ta, Hoắc Bắc Cảng liền xuất hiện trong phòng. Lúc đó Hứa Hạ đồng còn định giãy giụa, nháy mắt nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng, cô ta liền bất động, để Mộ Sơ Tình bóp cổ cô ta, lại còn bày ra cái vẻ mặt thống khổ, cầu xin tha thứ, "Sơ Tình......!Sơ Tình......" Mộ Sơ Tình lúc ấy phẫn nộ không kìm chế được, cái gì cũng đều mặc kệ, "Tôi muốn giết chết cô! Tôi muốn giết chết cô!" Cũng là vì cái kẻ dối trá Hứa Hạ Đồng này, Hoắc Bắc Cảng mới đối với Mộ Sơ Tình càng ngày càng......!Chán ghét.