Sau khi nhận ra là mình tự nhiên lại có ý nghĩa kỳ cục như vậy thì Lãnh Phong cũng rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng không để tâm nữa mà lái xe đưa Trần Tuyết Như về nhà.Về nhà, anh ra hiệu cho người hầu im lặng để tránh cho cô thức giấc.Lúc này, người hầu cũng rất ngạc nhiên nhưng cũng giàn ra 2 bên để anh bế cô lên lầu. Anh đặt cô xuống giường, sai người hầu nấu cháo cho cô rồi vào thư phòng. -Dạ thưa bang chủ đây là lai lịch của cô Trần Tuyết Như ạ. -Ukm cậu lui ra ngoài đi. -Dạ vâng. Anh cầm trên tay tờ lai lịch của Trần Tuyết Như mà rất tức giận.Tại sao nhà mấy người đó có thể đối xử với bảo bối của anh như vậy được chứ.Xem được một lúc thì anh về phòng vì sợ cô thức dậy.Lúc anh vào phòng thì cũng chính là lúc cô thức dậy. -Anh là ai?Tại sao tôi lại ở đây? -Em ăn cháo trước đi rồi chúng ta nói chuyện.- Anh vừa nói vừa bước đến giường đưa bát cháo cho cô. -Ukm,cảm ơn anh.-nói xong cô ăn một lúc hết bát cháo.Còn anh nhìn cô ăn mà cảm thấy rất buồn cười. -Xong rồi có chuyện gì anh nói đi. -Chúng ta kết hôn đi.- Anh nói.Căn phòng lúc này đã bị một bầu không khí im lặng bao trùm. -Anh nói gì kỳ vậy?Chúng ta còn chưa gặp nhau đến một ngày mà.-cô nói -Em cứ suy nghĩ đi,không cần vội,sáng mai trả lời cũng đc. Tôi về phòng đây. Chúc ngủ ngon- anh xoa đầu rồi bước ra khỏi phòng. -Bye anh,chúc ngủ ngon.-nói rồi, cô nằm suy nghĩ.Khi lấy anh, cô có thể chuyển về đây và ko phải gặp bà dì ghẻ.Nhưng điều tất yếu mà cô không bao h quên chính là trả thù cho mẹ. Nhà Lãnh phong rất giàu, có thể giúp cô trả thù.Suy nghĩ nhiều làm cô cũng ngủ thiếp đi nhưng trước thiếp đi thì cô cũng đã biết câu trả lời của mình