Ông xã ngày ngày gửi đơn ly hôn cho tôi

Chương 98 : Rửa Tay Nấu Canh

Từ đằng xa cô đã nhận ra người đang đi tới là Huy, em trai cùng cha khác mẹ của Hoàng. Nhìn cậu ta, cô lại nhớ tới chuyện mình uống rượu say lần trước, một kí ức cô không muốn nhắc lại nữa. Cậu ta xuất hiện ở bệnh viện giờ này, chắc hẳn là đến thăm Hoàng, nhưng tránh được lúc nào thì hay lúc ấy, cô cố tình đi chậm lại để tránh chạm mặt với cậu ta. “Người đẹp, trùng hợp quá, lại gặp chị ở đây rồi. Đợi tôi một chút, chúng ta cùng đi.” Xem ra công cuộc tránh né của cô không thành công rồi, thị lực cậu ta rất tốt, đã nhìn thấy cô từ sớm. Biết rằng cậu ta đã nhìn thấy mình, cô không giả vờ chưa nhận ra nữa, mà tăng nhanh bước chân, vội vàng muốn đi trước. Cậu ta, vẫn nét cười ngả ngớn, thân hình cao gầy nhìn như không mấy mạnh mẽ nhưng tốc độ nhanh tới mức khiến cô bất ngờ. Đôi chân dài nhanh chóng đuổi kịp bước chân của cô, cậu ta vươn tay kéo cổ tay cô lại, cười cười trêu ghẹo: “Sao vậy, chị dâu thân mến của tôi? Chạy nhanh như vậy làm gì, tôi đâu có rủ chị đi uống rượu nữa. Hay chị sợ đi cùng tôi anh trai tôi nhìn thấy sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta?” Cô mất tự nhiên quay đầu sang một bên, giãy tay ra khỏi tay cậu ta, nhưng vô dụng, bàn tay cậu ta nắm rất chặt như quyết tâm không để cô chạy trước. Hồi lâu sau, cô từ bỏ giãy dụa, ngắc ngứ đáp lời. “Ai sợ chứ? Anh ta hiểu lầm thì kệ anh ta, tôi không muốn quản.” Nghe cô nói như vậy, cậu ta cười càng vui vẻ, kéo tay cô đi thẳng vào trong, vừa đi vừa nói. “Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.” Không hiểu sao, cậu ta luôn muốn trêu ghẹo người chị dâu này, cảm thấy phản ứng của cô thú vị hơn nhiều so với mấy cô thiên kim tiểu thư mẹ cậu ta sắp xếp cho con trai mình gặp mặt làm quen. Ba cái vấn đề lễ giáo hay là môn đăng hộ đối, tranh giành gia sản… cậu ta không muốn quan tâm, gặp cô, nói chuyện với cô thoải mái hơn nhiều. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn được mẹ nhồi vào đầu mấy tư tưởng kiểu như phải tranh giành, phải hạ bệ anh trai, nhưng càng bị ép thì càng muốn phản kháng, vì có người mẹ như vậy, cậu ta mới trưởng thành ra loại bộ dạng ngả ngớn thế này. “Thả tay tôi ra… đau…” Cậu ta thả tay cô ra, không quên chọc ghẹo: “Ai vừa nói là không sợ bị hiểu lầm? Người đẹp nhanh quên thế. Vừa đến gần phòng bệnh đã không cho tôi đụng vào nữa rồi.” Cho dù chưa đến cửa phòng bệnh, cô cũng không muốn cậu ta đụng chạm, vả lại cậu ta nắm cổ tay cô thật sự rất đau, khi thả ra, trên cổ tay trắng nõn đã hằn lên một vết đỏ rồi, để cậu ta nắm thêm lúc nữa, không biết còn đến mức nào. “Tầng ba phòng 301, đến nơi rồi, mau vào đi, anh cậu ở bên trong.” Nếu không phải ông nội đặc biệt dặn dò, cậu ta cũng chẳng muốn chạy đến đây. Quan hệ của hai anh em từ nhỏ đã như nước với lửa, hắn là người thừa kế đúng quy chuẩn, đương nhiên chướng mắt cậu em trai không đứng đắn, cậu ta lại càng không ưa gì ông anh cùng cha khác mẹ luôn bị mang ra so sánh với mình. Hôm nay nếu không có thêm cô, đoán chừng cậu ta chỉ có thể xuất hiện cho đủ số, rồi bốn mắt trừng nhau với anh trai một lúc mà thôi. Có cô, mọi thứ “thú vị” hơn nhiều. Ít nhất, cậu ta cũng có thứ để tán gẫu “vui vẻ” với anh trai. Xem bệnh nhân như anh ta có thể làm được gì nào. Vào phòng bệnh, cô rót sẵn hai cốc nước, đặt lên bàn, rồi mới xách túi nguyên liệu đi mượn bếp của bệnh viện để nấu canh. Cô vừa đi khỏi, ở trong phòng bệnh, hai người đàn ông có chung một nửa dòng máu ngồi nhìn nhau, ánh mắt rất không thân thiện. Đang lúc đau ốm mỏi mệt, nhìn thấy cậu em trai này, vẻ mặt hắn càng giống như nuốt phải con ruồi nhặng đáng ghét nào đó. “Cậu đến đây làm gì?” Nhìn người anh trai thường ngày quen hô mưa gọi gió, hôm nay lại đầy bất lực nằm trên giường bệnh, khỏi phải nói cậu ta vui đến mức nào. Nhưng cậu ta còn muốn trêu tức hắn thêm nữa, liền nghĩ đến túi nguyên liệu nấu ăn cô vừa xách suốt dọc đường, cố tình nói: “Tôi tình cờ đi ngang qua, được… chị dâu mời lên ăn thử đồ ăn chính tay cô ấy làm.” Hai chữ “chị dâu” cậu ta nói tràn đầy một thứ ý vị kì lạ. Kẻ ngu cũng nhận ra cậu ta không thật lòng coi cô là chị dâu, còn trong lòng cậu ta, cô là cái gì, thì đoán chừng chính cậu ta cũng chưa biết. Câu nói này thành công chọc tức hắn. Hắn là chồng của cô, lại đang là bệnh nhân, mà phải chơi xấu cô mới đồng ý nấu cho một bát canh. Cậu ta thì là gì của cô chứ? Xét cho đến cùng cũng chỉ là em trai của chồng, cô lại tùy tiện mời lên ăn đồ ăn cô làm. Mà rõ ràng canh cô nấu là cho hắn, sao đột nhiên lại phải san sẻ cho tên đàn ông khác? Ý thức về lãnh địa của mình bị xâm chiếm khiến hắn nhìn cậu ta bằng đôi mắt hình viên đạn, nhưng đáng tiếc là đôi mắt của hắn chẳng có chút sát thương nào đối với cậu ta cả. Cậu ta nhàn nhã nhìn bình dịch truyền chảy xuống từng giọt một, sau đó cười với hắn một cái như trêu tức, rồi ngồi xuống chơi điện thoại. “Tôi nhớ đã từng cảnh cáo cậu rồi, tránh xa cô ấy ra, nếu cậu vẫn còn muốn sống yên ổn.” Người bị đe dọa bật cười, dời ánh nhìn từ màn hình điện thoại sang phía hắn, rồi cẩn thận, lần lượt nhìn từ đầu xuống đến chân ông anh trai vẫn đang nằm trên giường bệnh. “Hình như người đang sống không yên ổn là anh chứ không phải tôi, tự lo cho mình trước đi. Nên nhớ, tôi là người được Tâm mời đến, anh chẳng có quyền gì mà ngăn cấm cô ấy gặp tôi cả.” Hắn muốn nói rằng hắn là chồng cô, hắn có quyền, nhưng lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng. Kể cả danh chính ngôn thuận là chồng cô, hắn cũng không có quyền kiểm soát hành tung của vợ mình. Cô đi đâu, làm gì, gặp gỡ ai, đúng là hắn chẳng thể nào quản được. Nhận thức sự thật này khiến mặt hắn ỉu xìu, chẳng còn tâm tư đối chọi với cậu ta nữa. Hai người tiếp tục duy trì trạng thái cũ, người nên nằm thì nằm, người nên ngồi thì ngồi, không còn gì để nói với nhau. Cho đến khi cô nấu canh xong. Nhác thấy bóng người ngoài cửa số thủy tinh của phòng bệnh, cậu ta nhanh nhẹn đi ra mở cửa rồi giúp cô bưng tô canh nhỏ đi vào. Cô lấy trong túi đồ ra hai cái bát, hai cái thìa, múc canh ra. “Canh ngon quá, xương ninh vừa đúng độ, ngô cũng rất ngọt. Chị khéo thật đấy.” Bệnh nhân còn chưa kịp uống miếng nào, Huy đã rất nhanh tay cầm bát lên thử rồi khen không ngớt miệng. Cô vui vẻ quay sang cười với cậu ta. “Ngon thật không? Nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút, tôi nấu nhiều lắm.” Huy cũng không hề khách khí, tự mình ăn xong lại múc thêm một bát nữa, vừa ăn vừa nháy mắt với người nằm trên giường bệnh, hỏi như trêu tức: “Anh còn không ăn thì sẽ nguội mất đấy, phí công chị dâu nấu lắm.” Được cô đỡ ngồi dậy, dựa lưng vào gối, hắn cũng cầm bát canh lên muốn thử. Vừa đưa lên mũi ngửi thì thấy cậu ta tự nhiên như ruồi bọ, lại còn trêu tức hắn. Có chút giận dỗi đặt bát canh xuống, hắn cố tình nói: “Chẳng có mùi vị gì cả, tôi không muốn ăn.” Hương vị đồ ăn lan tỏa khắp phòng bệnh, mùi sườn quyện với mùi ngô ngọt mát, vừa ngửi đã thèm ăn, vậy mà hắn chưa thử miếng nào đã dám nhắm mắt nói bừa là không mùi không vị. Huy len lén cười thầm vì đã đạt được mục đích. Còn cô lại thất vọng ra mặt. Đổi lại là ai tốn công tốn sức nấu ra một món ăn, thì cũng sẽ muốn người khác thưởng thức tài nghệ của mình. Hắn làm như vậy khiến cô không nhịn được nghĩ hắn chỉ đang muốn làm khó cô chứ chẳng muốn ăn uống gì hết cả. Hắn đang giận dỗi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô thì lại không đành lòng, liền lần nữa bưng bát canh, kề lên môi uống thử. Lời khen của Huy có hơi kha trương, nhưng hương vị đúng là ổn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, có vị ngọt của xương, vị thanh của ngô ngọt, thêm mùi cà rốt thoang thoảng. Người đang nhạt miệng không muốn ăn uống gì như hắn cũng không tránh khỏi thèm ăn. “Bệnh nhân Hoàng đang uống gì vậy?” Bác sĩ bất thình lình xuất hiện ngay cửa phòng bệnh làm cả ba người trong phòng giật mình. Hoàng trả lời câu hỏi trong vô thức. “Tôi… uống canh.” Nhìn thấy bác sĩ, cô mới giật mình nhớ ra mình chưa hỏi ý kiến của bác sĩ xem có thể cho hắn ăn canh hay không. Hơi chột dạ cúi đầu, hi vọng không ảnh hưởng gì đến bệnh tình của hắn. Bác sĩ đi thẳng vào trong phòng, kiểm tra một vài thứ, rồi mới quay lại xem bát canh của hắn. Từ khi bác sĩ xuất hiện, hắn cũng đã biết điều đặt bát canh xuống không tiếp tục ăn, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe thì rất phiền. “Không sao, mấy ngày đầu có thể uống canh, ăn cháo và đồ xay nhuyễn, ninh nhừ. Chú ý là canh này thì uống nước thôi, không được ăn, và chia nhỏ bữa. Sau khi sức khỏe ổn định sẽ được ăn uống như bình thường.” Ăn canh mà chỉ uống nước thôi, có khác nào cấm đâu cơ chứ. Nhưng đang ở trong bệnh viện, lời của bác sĩ chính là thánh chỉ, bắt buộc phải nghe theo. Hắn gật đầu với bác sĩ, nhìn người đi khuất rồi mới lại bưng bát lên uống hết nước canh còn lại. “Tiếc quá nhỉ? Ngon thế này mà anh lại chỉ được uống nước.” Như dự liệu nghe được giọng nói quen thuộc của em trai đang chế giễu mình, hắn đặt bát canh đã cạn sạch nước xuống bàn, tìm cớ đuổi cậu ta ra về. “Không phải cậu bận rộn lắm à? Bình thường cả ngày không thấy mặt mũi đâu. Đi về giải quyết công việc của mình đi, không cần ở đây xem tôi nữa đâu.” Huy chăm chú nhìn vẻ mặt khó chịu của hắn vài giây, rồi cười cười nháy mắt với cô, làm cô không nhịn được cũng bật cười. Cậu ta vẫy vẫy tay thay cho lời tạm biệt, đi thẳng ra ngoài. “Anh có muốn uống nữa không?” Cô sắp xếp lại bát đũa, thấy trong tô canh vẫn còn lại một chút nước liền hỏi hắn. Hắn nhíu mày, nằm xuống giường, nhắm mắt lại tỏ vẻ không muốn để ý đến cô nữa. “Không, canh cô nấu chẳng ngon chút nào cả, mang đi đi.”.