Ông xã ngày ngày gửi đơn ly hôn cho tôi
Chương 73 : thành ý
Mỗi khi hắn dùng giọng điệu cười cười có phần ngả ngớn đó nhắc đến hai chữ “thành ý", cô lại có cảm giác hai chữ này mang hàm ý khác. Giống như điều hắn đang nhắc đến là một việc... không mấy hài hòa.
Một lời cảm ơn đơn giản là chưa đủ thành ý, vậy theo ý hắn, phải làm thế nào mới đủ đây? Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen thăm thẳm của hẳn, trong đó có một tia sáng mang ý vị gì đó mà cô chưa hiểu được. Hắn cũng nheo mắt, nhìn lại cô, im lặng theo dõi xem sau đây, thành ý của cô liệu có đủ làm hắn vừa lòng."Đêm nay có lẽ không được... Để lần sau đi được không?"Hắn nhíu mày, nhìn cô, hắn không hiểu ý cô cho lắm. Câu nói không đầu không đuôi cô đột nhiên nói là có ý gì đây. Sau khi nói xong câu đó, cô ngước đôi mắt nâu sáng lên nhìn thẳng vào hắn với một sự trông mong. Nhưng đáng tiếc, người được nhìn chưa đủ hiểu cô để ngay lập tức biết được cô đang nhắc tới chuyện gì.
Cô xấu hổ cúi đầu xuống, thì ra người ta thật sự chẳng hề nghĩ tới mấy sự đen tối không hài hòa như suy nghĩ của cô.
Xem kìa, hẳn còn chẳng hiểu lời cô vừa nói nữa."Lần sau cái gì? Chẳng lẽ cô định ngủ với tôi để báo đáp à?
Lấy thân báo đáp, như mấy anh hùng hiệp nữ trong phim kiếm hiệp ấy."Nhìn biểu hiện của người đang bị quấn trong chăn, cuối cùng hắn đã lờ mờ nhận ra ý của cô, sau một vài phút giây ngờ ngợ. Trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân vì nghĩ tới “chuyện nào đó" mà bất giác nín thở, tim đập rộn ràng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra khinh thường suy tính đó của cô.
Lần nữa nhếch môi cười, điệu cười quen thuộc của hẳn như đang chế giễu cô. Cô cúi đầu giấu đi khuôn mặt ửng hồng, nhưng hai tai đỏ lựng vẫn lọt vào tầm mắt của hắn.
Không có gì đáng xấu hổ bằng việc xuyên tạc một lời nói rất bình thường của người khác thành chủ đề người lớn, sau đó còn bị người ta phát hiện. Hắn sẽ nghĩ gì về cô đây? Có lẽ sẽ nghĩ cô là loại đàn bà dễ dãi, sẵn sàng ăn nằm với đàn ông vì một lý do vớ vẩn, cũng có lẽ sẽ nghĩ cô muốn lên giường với hắn nên vội vàng tìm c... nhỉ?
Cô vừa bị ngất xỉu trong phòng tắm, chính hắn là người bế ra ngoài, tận tình chăm sóc đợi người tỉnh dậy. Có cầm thú đến đâu thì cũng không thể xuống tay với một người đang trong tình trạng sức khỏe khó nói trước như vậy. Hắn khốn nạn, nhưng vẫn còn có chút lương tâm.
Nên đáng lý ra, cô có thể bỏ qua mấy lời bắt bẻ ngớ ngẩn mà hắn nói, nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe lại, chứ không cần suy nghĩ lung tung, rồi lại bị chính suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ như bây giờ."Anh... chắc anh không có ý định đó đâu nhỉ?"Cô len lén hé mắt nhìn hẳn, mở miệng thăm dò. Từ góc độ này, chỉ nhìn thấy được đường nét góc cạnh của khuôn mặt, vì hắn đang không cúi đầu xuống nhìn cô mà tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi đèn điện thành phố hắt lên không trung một thứ ánh sáng mịt mờ.
Từ góc này nhìn lên mà hắn vẫn đẹp trai như thế. Khuôn mặt hắn ngàn người mới có một, hoặc là cô đã mê mẩn tới chẳng còn thuốc chưa nữa, nên lúc nào cũng thấy chính là chuẩn mực của cái đẹp trên đời.
Tạo hóa ban cho hắn quá nhiều thứ hơn người, xuất thân, quyền thế, tiền bạc, tài năng, ngoại hình. Tuy cô biết, hắn phải bỏ ra nhiều công sức gấp mấy người thường, mới đạt được thành công như hiện tại, nhưng cô vẫn thấy con người này đã hội tụ đủ các điểm tốt đẹp đáng ghen tị rồi."Tôi vốn không có ý định đó, nhưng nếu cô đã có lòng như vậy, tôi cũng không ngại thỏa mãn nguyện vọng của cô, ngủ với cô một đêm."Cô thầm mắng bản thân tự nhiên lại đi liên tưởng lung tung, xuyên tạc ý của hắn, làm câu chuyện thật sự chuyển hướng sang loại kịch bản trẻ con không nên xem. Nhưng kết quả lại chẳng chút nào giống với tưởng tượng.
Hắn ôm cô ngủ, là thật sự ngủ một đêm theo nghĩa đen, tay chân đều hoàn toàn, tuyệt đối, một trăm phần trăm an phận.
Qua một đêm, trời vừa sáng hắn đã mở mắt ra. Nhìn người trong lòng vẫn đang cuộn tròn ngủ say, hai hàng mi nhẹ nhàng rung rung, không có dấu hiệu tỉnh dậy. Hắn cười cười, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt ve bên má của cô.
Hôm qua, sau khi về nhà cô cũng đã tẩy trang tắm rửa, trên làn da trắng nõn của một bên má có dấu tay mờ mờ. Có lẽ nghĩ rằng hắn đã biết rồi, nên cô cũng chẳng tốn công tốn sức tìm cách che chắn nữa. Nên dấu tay trên má và trên cổ cô đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hẳn thở dài, chuyển hướng bàn tay từ trên má xuống cần cổ mảnh khảnh, nhẹ nhàng chạm vào làn da lạnh như băng.
Dường như cảm nhận được đụng chạm, cô nhíu mày. Đầu ngón tay hắn như bị bỏng vội vàng rụt lại, thấy cô chỉ tìm một tư thế thoải mái hơn để tiếp tục ngủ thì len lén thở phào nhẹ nhõm.
Cô túm lấy mép chăn, lăn một vòng, tách ra khỏi hắn. Hắn cũng tận dụng cơ hội này thu tay về, nhẹ tay nhẹ chân xuống khỏi giường.
Vì không muốn làm phiền người đang say ngủ, nên hắn làm mọi việc đều rất khẽ khàng. Ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân, thay đồ, tất cả mọi việc hoàn thành trong vòng chưa đầy mười lăm phút. Người trên giường vẫn đang say ngủ, không bị đánh thức bởi những động tĩnh phía bên này.
Định đi ra ngoài, hắn vô thức nhìn về phía giường thêm lần nữa để xác nhận rằng cô vẫn đang ngủ say, thì thấy đệm chăn xốc xếch trượt khỏi người, chắc do lăn lộn trong khi ngủ. Thở dài, lần nữa rón rén quay lại đắp kín chăn cho cô rồi mới thật sự mở cửa đi khỏi phòng.
Lúc cô cố sức mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn vào đồng hồ thì đã hơn tám giờ sáng. Chắc do cơ thể mệt mỏi, lần đầu tiên cô ngủ quá giờ thức dậy bình thường, mà vẫn còn cảm giác buồn ngủ.
Nhìn đồng hồ vài giây, đôi mắt của cô lại bắt đầu lim dim muốn tiếp tục nhắm vào. Cả cơ thể rệu rã đang thét gào muốn được nghỉ ngơi. Cô cố vận hành đại não, nhớ lại xem sáng nay có việc gì cần làm không, nhớ mãi không ra thứ gì, đầu óc cô hiện tại đặc quánh như hồ dán.
Bỏ cuộc. Ngừng suy nghĩ. Cô nhận mệnh lần nữa nhắm mắt lại, trên trời dưới đất, chẳng có gì quan trọng bằng được nghỉ ngơi đầy đủ.
Trong lúc mơ màng, hình như cô có nhớ tới một chuyện gì đó. Phải rồi, đêm qua là hắn bế cô lên giường, sau đó ôm cô ngủ. Nhưng hiện tại một bên giường lạnh tanh, rõ ràng người đã dậy từ lâu rồi."Đàn ông thật là vô tình, vừa ôm người ta ngủ xong đã chạy đi mất rồi.."Cô lảm nhảm vài lời oán trách linh tinh trong miệng. Đang trong cơn mê ngủ, rõ ràng đầu óc hoạt động chưa được bình thường, chứ nếu là cô thường ngày, có cho thêm kẹo cũng không thể cạy miệng ra để nhét những lời như vậy vào trong được.
Tiếng chuông điện thoại của cô luôn reo vang vào những thời điểm sai trái, ví dụ như lúc chủ nhân của nó đang mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cô vẫn chẳng chịu mở mắt, dùng cả hai tay Sờ soạng, lần mò trong đống đệm chăn hỗn độn xem điện thoại đang bị giấu ở đâu. Tới khi tìm được điện thoại, mắt nhắm mắt mở kề lên tai “Alo" thì tiếng chuông đã im bặt, màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ.
Người phía bên kia đầu dây có lẽ đã tính đến trường hợp cô chưa tỉnh ngủ, chuông cuộc gọi thứ nhất vừa dứt đã lại gọi ngay cuộc thứ hai."Alo, tôi đây, anh có việc gì không? Không có gì thì tôi cúp máy, còn phải đi ngủ."Nghe được giọng nói hơi lè nhè vì ngái ngủ truyền ra, hắn giơ điện thoại trước mặt, lần nữa xác nhận mình đã gọi đúng số. Đúng là người vợ ngu ngốc kia của hắn rồi. Đã cẩn thận gọi sau tám giờ sáng, đáng ra cô phải ngủ dậy từ lâu rồi mới phải."Sao giờ này vẫn còn chưa dậy? Không phải mọi ngày cô đều như vậy đấy chứ?"Hết cách, hắn chẳng mấy khi ngủ lại nhà, làm sao biết được thói quen và giờ giấc sinh hoạt của cô. Cứ tưởng gọi vào giờ này thì cô đã dậy từ lâu, nhưng không biết vì đêm qua mệt mỏi, cô không dậy nổi hay thói quen của cô vốn là như vậy, mà đến giờ vẫn còn đang ngái ngủ.
Cô ngáp một cái, nhấp nhấp môi, rồi mới miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, giải thích với hắn:"Hôm nay hơi mệt mỏi, mọi ngày tôi không dậy muộn thế này."Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xiên xiên chiếu vào một góc căn phòng. Quả thực, giờ này là quá muộn để thức dậy so với cô thường ngày. Nhưng sự mệt mỏi từ tâm lý đến sinh lý khiến cô hơi uể oải, có suy nghĩ tự cho phép bản thân buông thả một lần."Nếu thật sự như thế thì tốt. Lần đầu tiên tôi gọi, là cô đang ngủ chưa thức dậy nên không nghe máy à?"Sự thật đã rõ rành rành phơi bày trước mắt mà hắn vẫn cố tình hỏi, khiến cô không khỏi hoài nghi người đàn ông này hôm nay đặc biệt gọi tới cho cô để tiêu bớt tài khoản gốc trong điện thoại. Cô khẽ “Ừm" một tiếng, xem như trả lời.
Cuộc điện thoại của hẳn thành công giúp cô tỉnh ngủ, hai mắt cô đã mở to nhưng chưa ra khỏi giường ngay mà nằm trên giường lăn lộn vài vòng, tận hưởng không khí ấm áp mà tươi mới của buổi sáng mùa hè."Lần sau nếu cô... À thôi, lần sau tôi gọi tới cô phải nghe máy ngay lập tức đấy, đừng có để tôi gọi đi gọi lại như lần này.
Nếu là bình thường rảnh rỗi, tôi cũng chẳng gọi cho cô làm gì, nếu đã gọi nhất định là vì có chuyện thật sự cần thiết, nên đừng để tôi phải chờ đợi cô rảnh rỗi mới nghe máy."Vừa muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng rồi thôi, hắn chuyển hướng câu chuyện sang dặn dò cô lần sau hắn gọi nhất định phải nghe máy ngay lập tức.
Thực ra chuyện này rất khó, vì đâu phải ai cũng có thể kè kè điện thoại bên mình hai tư giờ một ngày, và kể cả có cầm điện thoại suốt, cũng có lúc bận việc không thể nghe máy được ngay. Hắn nói thế chẳng khác nào đang làm khó cô cả.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
11 chương
90 chương
414 chương
68 chương
47 chương
73 chương