Sau khi uống thuốc, Tâm mệt mỏi cuộn mình trên giường ngủ. Hoàng nhìn thấy cô nằm trên giường có vẻ không được thoải mái, đắp chăn rồi vẫn co ro như đang lạnh, bèn leo lên giường, ôm cô vào lòng. Vốn dĩ hắn định trở lại công ty tiếp tục làm việc, nhưng thấy cô ốm đau mệt mỏi lại không đành lòng. Đến giờ hắn vẫn chưa hiểu nổi cảm giác trong lòng hắn dành cho cô là gì nữa, có lẽ... không phải tất cả đều là chán ghét và căm hận. Hắn ôm lấy cô, thấy cô nép sát vào ngực hắn, dụi dụi như vừa tìm thấy một nguồn nhiệt ấm áp, liền mỉm cười rất nhẹ. Nhìn cô say ngủ, rất quái lạ là hẳn lại cảm thấy an tâm. Cô gái này đôi lúc cũng không đáng ghét lắm. Chỉ cần cô đừng gây sự với hẳn, đừng làm mọi chuyện rối tung lên, hắn có thể đối xử với cô tốt hơn một chút. Điển hình là khi đang ngủ, cô ngủ rất ngoan, không hề cựa quậy cũng không gây sự, càng không nói mớ. Chỉ im lặng cuộn tròn trong lòng hắn, khiến hắn không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ. Hắn nghĩ về lần đầu tiên nhìn thấy cô, khi đó hắn vẫn đang là người yêu của Dương, nên không chú ý gì nhiều đến cô. Bây giờ nghĩ lại, ấn tượng đầu tiên về cô trong tâm trí hẳn thực sự vô cùng mờ nhạt. Cô lạnh nhạt và xa cách với tất cả mọi người, dường như nằm ngoài mọi vòng tròn trò chuyện. Mối quan hệ giữa anh rể tương lai và em vợ lẽ ra cũng không xa lạ đến như vậy, chỉ là bản tính của cô lạnh nhạt lại khép mình, hắn không có cơ hội nào để giao lưu, lâu dần, hắn cũng quên mất sự tồn tại của cô gái ấy.Ôm người trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, hẳn cũng ngủ quên lúc nào không biết. Hắn ngủ rất ngon, người trong ngực như cục bông trắng trắng mềm mềm, làm hẳn vô thức ôm chặt hơn. Sau khi tỉnh dậy lại đã thấy đôi mắt nâu sáng của cô mở to, nhìn hắn chằm chằm như thấy chuyện gì đó rất khó tin. Hắn làm như không có chuyện gì bất thường, buông cô ra, rất tự nhiên rời khỏi giường. Khi tiếng đánh răng rửa mặt trong phòng vệ sinh vang lên, cô vẫn chưa tỉnh lại từ cảm giác bất ngờ. Chưa từng tưởng tượng ra cảnh hắn có thể ôm cô ngủ. Nhưng hôm nay hắn không chỉ đã ôm cô ngủ rồi, còn thể hiện như đó là chuyện đương nhiên. Thức dậy khỏi giường, cô thấy hắn không hề ngại ngùng hay khó hiểu gì hết. Người thấy rằng tình cảnh này không bình thường, hình như chỉ có mình cô. Hết nhìn lại mình lại nhìn sang cửa nhà vệ sinh, để che giấu tâm tình bất an khó hiểu, cô lôi điện thoại ra lướt facebook. Vừa mở máy ra đã thấy cả loạt báo online, các fanpage đưa tin cùng một nội dung: “Hé lộ cuộc sống làm dâu nhà giàu của phát thanh viên nổi tiếng – Chị dâu em chồng thân mật trong xe". Nội dung trăm bài như một, kể về một cô phát thanh viên nổi tiếng tên T., được gả vào một nhà giàu. Tưởng rằng từ đó một bước lên mây, câu chuyện sẽ kết thúc khi hoàng và công chúa sống bên nhau hạnh phúc đến mãi sau này. Nhưng không, vào một ngày đẹp trời sau đó, T. bị bắt gặp thân mật một người đàn ông trên xe. Ngạc nhiên chưa? Kích thích chưa? Càng kích thích hơn nữa khi người đàn ông gian díu với cô ta lại là em trai cùng cha khác mẹ của chồng. Vậy là thêm một màn kịch tranh giành gia sản, tranh giành tình nhân giữa hai anh em được thêu dệt thành vài ngàn chữ. Đính kèm theo bài viết là bức ảnh chụp Tâm và Huy trên xe, khi cậu ta đưa cô đến đài phát thanh. Góc độ ảnh chụp rất xảo diệu, lại không mấy rõ ràng, nhìn qua giống như hai người đang hôn nhau trong xe. Bên dưới bài viết là hàng loạt bình luận chửi rủa, phê phán lối sống thối nát của giới thượng lưu."Đã lấy chồng rồi còn cặp kè với cả em chồng, chẳng hiểu nổi nữa.""Ui chuyện như thế này đầy ra, bọn nhà giàu toàn thế, chẳng qua có người bị phát hiện có người không thôi.""Lång lơ.""Hình như tôi nhìn mặt cô chị dâu này quen quen.. Đúng là cái gì cũng có thể bịa ra được. Một việc vốn rất bình thường, chụp ảnh lên, bịa ra một câu chuyện gây shock, vậy là đã thu hút được một loạt cư dân mạng rảnh rỗi vào hóng chuyện. Mà bọn họ đâu có quan tâm sự thật là gì. Bọn họ chỉ muốn nghe những câu chuyện càng lắt léo, càng sai trái, càng mơ hồ càng tốt. Tin tức trên mạng sinh ra không phải để nói về sự thật, mà để dắt mũi dư luận. Mấy vụ bê bối bọn họ viết ra chưa chắc đã có phần nào đúng, chỉ là tạo cơ hội cho người ta chửi rủa thôi. Cô cũng không muốn quan tâm mấy tờ báo lá cải sẽ đưa những tin vịt thế nào, chỉ dựa vào một bức ảnh mù mờ có thể viết những dòng chữ vô lý thế nào về họ. Vì cho dù cô có quan tâm thế nào, tin vịt trên mặt báo cũng vẫn sẽ lan truyền chóng mặt, càng dìm càng nổi. Tin tức trên mạng xã hội là thứ không ai có thể xác nhận đúng sai, hành vi của người dùng mạng càng là thứ không ai có thể kiểm soát. Hôm nay họ có thể vì bức ảnh của cô mà nhiệt tình ném đá cô, hôm sau họ cũng có thể chĩa mũi nhọn vào người khác vì một vài tấm hình tương tự. Vậy nên, cô cần gì phải quan tâm đây? Sau hôm nay, họ sẽ chuyển mục tiêu sang người khác. Nếu cô ra mặt thanh minh, sẽ chỉ càng làm chi tin tức này chiếm nhiều diện tích trên mặt báo, và người ta sẽ càng chú ý hơn thôi. Vũng nước này đã đục đến mức cô không muốn góp một chân vào khuấy nữa. Nhưng cô không quan tâm, không có nghĩa là những người khác cũng vậy. Nhất là khi xung quanh cô có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào cái danh xưng "con dâu nhà họ Lục", "vợ của người thừa kế". Điển hình là mẹ cô. Rất nhanh sau khi cô đọc tin, bà đã lại gọi điện đến. Vừa nghe máy, chưa kịp alo đã được nghe một tràng trách mắng:"Đến chị gái của mình gặp chuyện cũng không đến thăm được, lại còn gây ra một vụ bê bối lớn. Con xem đi, xem con đã làm chuyện tốt gì, để người ta bê cả dòng họ lên mặt báo mà chửi rủa thế hả? Con là con dâu nhà họ Lục, là con gái nhà họ Tô, không biết giữ tự trọng của mình thì cũng phải nghĩ đến mặt mũi của hai bên gia đình chứ. Đàn bà con gái không biết giữ ý giữ tứ gì cả. Con nói xem, con là chị dâu thì lên xe em chồng ngồi làm gì? Ngồi xe em chồng thì thôi đi, lại còn làm mấy động tác mờ ám thân thiết để người ta chụp lại. Mặt mũi của nhà chúng ta và nhà họ Lục bị con làm cho mất hết rồi."Cô thở dài, mẹ cô không hề quan tâm chân tướng sự việc thế nào, chỉ nghĩ rằng cô đã làm vấy bẩn thanh danh của hai gia tộc lớn. Bà có khác gì những cư dân mạng bị dắt mũi kia đâu. Không quan tâm chân tướng sự việc, chỉ chăm chăm để ý vào những gì nổi trên mặt nước, rồi dùng tất cả vốn liếng ngôn ngữ có được từ khi cha sinh mẹ đẻ để mạt sát, chửi rủa, gào thét, đứng trên đỉnh cao đạo đức kết tội cả thế giới này."Mẹ, mọi chuyện vốn dĩ không có gì cả. Chỉ là con vừa rời khỏi chỗ Hoàng, lại không có xe, gặp em trai anh ấy vừa vặn đi ngang qua nên đi nhờ đến đài phát thanh thôi. Làm gì có những chuyện lâm li bi đát như họ bịa ra chứ. Mẹ cũng biết là trước giờ mấy tin đồn trên mạng không hề đáng tin, đừng vì nó mà khó chịu."Bà không cho là đúng, cô và em chồng trong sạch hay không không phải là chuyện bà muốn nhắc đến. Nói cách khác, hai người thật sự có mối quan hệ bất chính với nhau, nhưng không để truyền thông bắt được, thì bà cũng chẳng hơi đâu quản chuyện bao đồng."Mẹ nói con là con gái mà không ý tứ gì hết. Ai quản con với cậu ta có gì hay không chứ. Vấn đề là đã bị đưa ra, công khai cho thiên hạ bàn tán, thì không có tội cũng thành có tội. Con để thể diện của hai bên gia đình ở đâu? Xảy ra chuyện cũng không tìm cách xử lý, còn ở đó giải thích với mẹ quan hệ hai người trong sáng. Mẹ biết thì giải quyết được vấn đề gì? Con phải làm cho cả thiên hạ này tin rằng hai người trong sáng."Chẳng phải từ lâu cô đã quen rồi sao? Quen rằng mình có một người mẹ chỉ biết chế trách, truy cứu trách nhiệm. Quen có chuyện thì tự mình gánh vác, không thể nhờ vả gia đình."Mẹ cứ im lặng, thì câu chuyện sẽ dần lắng xuống, người ta cũng không chỉ đích danh ai. Bây giờ ra mặt thanh minh, khác gì lạy ông tôi ở bụi này, người ta từ chửi rủa chung chung, sẽ chuyển sang chỉ thẳng mặt mà mắng chửi."Bà vô cùng bức xúc với những lời lẽ nhơ nhuốc mà người ta bình luận dưới các bài viết, nhưng không làm gì được. Họ quá đông, không xử lý cẩn thận, chỉ cần bà thốt ra một lời nói trái chiều, bà chính là cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng sự bức xúc của bà chẳng biết xả vào đâu, chừng nào chưa trút hết ra thì chừng đó bà còn khó ngủ. Nên bà gọi cho Tâm, nhân vật chính trong bài báo, người mà bà xem là thủ phạm, là nguyên cớ của tất cả mọi bê bối mới vừa diễn ra. Bà gọi cho cô chỉ để trút ra hết mọi bực dọc của mình, chứ đâu phải thực sự muốn tìm cách giải quyết vấn đề như những gì bà nói. Hơn hai mươi năm làm con gái của bà, Tâm đã quá hiểu suy nghĩ của bà rồi. Nên chuyện mấy tờ báo cô không để trong lòng. Chuyện bà mång chửi cô một cách vô lý cô cũng chẳng mấy quan tâm. Đời là thế, bạn không thể bắt mọi người làm theo ý bạn, đôi khi sẽ có những chuyện vô lý, thậm chí đi ngược lại lẽ tự nhiên. Nhưng chỉ có thể chấp nhận, vì đời là thế. Cô ngồi nghe bà tiếp tục chửi mắng, than vãn, thỉnh thoảng đáp lại một câu, đến khi bà cúp máy vì hết lời để nói. Cô thở dài, đứng dậy, xem đồng hồ. Đã khá muộn rồi, nếu không đến đài phát thanh, công việc của cô sẽ chất đống lên mất. Cô đứng dậy, chuẩn bị mọi thứ để đi làm xong xuôi, vừa định đi ra thì thấy một người đàn ông đang đứng tựa vào cánh cửa là Hoàng.