Ông xã ngày ngày gửi đơn ly hôn cho tôi

Chương 27 : em vẫn luôn thích anh

Nghe thấy tiếng chuông, hắn vội vàng đi ra mở cửa. Là nhân viên của khách sạn muốn hỏi có cần dọn dẹp không. Hẳn từ chối ý tốt, cảm ơn một tiếng rồi đi vào. Vừa rồi khi đi ra mở cửa hẳn có nghe loáng thoáng thấy cô có nói gì đó, cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ định khi quay vào sẽ hỏi lại xem cô vừa nói gì, có liên quan đến chuyện hắn bị lừa gạt hay không. Nhưng vừa nói xong hai câu với nhân viên khách sạn, quay đầu lại đã thấy cô đã ngủ thiếp đi. Cô vẫn đang mặc áo sơ mi của hắn, ngồi trên ghế, một cánh tay vắt lên bàn, đầu nghẹo trên cánh tay, ngủ với một tư thế kì quặc. Tay còn lại buông thống, bàn tay vẫn đang cầm cổ chai rượu đong đưa. Chỉ cần thả tay nhẹ một cái, là chai rượu của hắn sẽ rơi xuống đất vỡ tan. Sợ cô sẽ thật sự buông tay ra, hắn bước vội đến, một tay cầm chai rượu, một tay gỡ từng ngón tay cô ra. Rất vất vả mới có thể lấy ra được, vì cứ gỡ được ngón tay này, ngón tay kia của cô lại cụp vào, giữ chặt không muốn thả ra. Lần nữa đậy nắp chai, cất vào tủ, hắn thở dài. Tự nhiên động lòng đưa cô về đây, bây giờ thì hay rồi. Uống vài ngụm đã thành con ma men. Không thể để cô ngủ với tư thế này, hẳn đành ôm lấy thân thể mềm mại đã ngấm hơi men càng mềm giống như không hề có xương, đặt cô nằm xuống ghế sofa. Khom người đặt cô xuống ghế, vừa chuẩn bị đứng dậy, hắn đã bị túm lấy tay. Cô kéo tay hẳn lên môi, hôn một cái rồi nói: “Đừng đi được không... đừng đi... em vẫn luôn thích anh..."Hắn muốn rút tay ra nhưng cô nắm rất chặt. Cũng giống như cầm chai rượu lúc nấy, hay như đứa trẻ con cầm chặt cây kẹo nó yêu thích trong tay, có dỗ thế nào cũng không muốn thả ra. Cô từng nói không có chút tình cảm nào với hắn, ánh mắt lạnh tanh vô cảm khi đó không thể nào là giả vờ. Cho dù là diễn viên chuyên nghiệp cũng khó có thể che giấu được tình yêu thật sự, nữa là cô. Nên hắn tin rằng người cô đang nghĩ đến không phải hẳn. Đã không phải hắn, thì hắn việc gì phải quan tâm chứ? Nhưng chính hẳn cũng không thể điều khiển nổi cảm xúc của mình, chỉ nghĩ đến chuyện cô uống say nỉ non nói “đừng đi", nhưng đối tượng là một tên đàn ông lạ hoắc nào đó, hắn đã cảm thấy khó thở. Có lẽ cô đang nghĩ đến mối tình đầu, người đàn ông đầu tiên của cô. Đến giờ hẳn vẫn chưa biết kẻ đó là ai. Ngoài mặt tỏ ra không hề quan tâm đến chuyện ai là người đầu tiên lên giường với cô, nhưng hắn đã cho người ngầm điều tra. Chỉ tiếc là tên đàn ông đó như đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất, không để lại một chút manh mối nào cả. Bàn tay cô lại tiếp tục quờ quạng trong không khí, miệng không ngừng nói "Đừng đi... thích anh.. đừng đi..". Hắn nhìn thấy, vừa phiền lòng vừa tức giận, liền bỏ ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc. Hắn ít khi hút thuốc, bình thường cũng không mang theo người, nhưng mỗi khi cảm thấy căng thẳng hay khó chịu, một điếu thuốc sẽ giúp tâm trạng của hắn khá hơn. Tâm vẫn đang chìm trong mê man chưa tỉnh, trong cơn mơ cô nói rất nhiều chuyện, cũng kể ra rất nhiều uất ức mà cô từng phải trải qua. Nhưng tiếc là người nên nghe không có mặt ở đây, hắn vẫn đang đứng ngoài ban công hút thuốc. Chưa từng say bao giờ, khi cô tình dạy từ trong mê man, cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu đau nhức, chân tay bủn rủn. Có lẽ là di chứng của say rượu. Cảm giác buồn nôn dâng lên từ sâu trong thực quản, cô cố gắng nhịn xuống. Toàn thân giống như bị rút hết sức lực, muốn ngồi dậy cũng khó khăn. Cô liền tiếp tục giữ nguyên tư thế nằm trên sofa. Cô đưa mắt nhìn quanh, lát sau mới nhớ ra đây là phòng của Hoàng trong khách sạn chứ không phải ở nhà. Sau đó thì từ từ nhớ ra mọi chuyện. Cô đang ở đài phát thanh thì nhận được điện thoại của chú thím nói Hoàng đang làm khó chuyện làm ăn của nhà họ Tô, liền nóng đầu chạy đến công ty, chặn xe hắn. Cả người ướt như chuột lột được hắn mang về khách sạn lại vì cãi nhau với hẳn, tâm trạng không tốt mà lôi rượu ra uống đến mức say. Kết quả, đã qua nửa ngày mà chuyện cần hỏi vẫn chưa hỏi được chút nào. Không biết hắn đang ở đâu, tư thế nằm trên sofa tầm nhìn rất hẹp, cô nghe chỉ thấy tiếng hắn đang nói chuyện chứ không nhìn thấy hẳn. Chỉ có giọng nói trực tiếp của một người, giọng còn lại phát ra từ điện thoại, hẳn đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Rất nhanh, qua giọng điệu, lời nói của hắn, và qua giọng nói dù đã qua điện thoại nhưng vẫn vô cùng quen thuộc, cô đã nhận ra người ở đầu dây bên kia là ai. Không phải Dương – người chị gái vẫn đang ở trong tù kia của cô, thì còn có thể là ai được nữa. Không khí rất nặng nề, cô chưa bao giờ thấy tình cảnh như vậy. Trong trí nhớ của cô, hai người đó giống như một đôi uyên ương trời sinh, chưa từng cãi cọ, mâu thuẫn vì bất kì điều gì."Em yên tâm, anh sẽ không bị bộ dạng yếu đuối của cô ta lừa gạt đâu."Hắn trầm giọng, khẳng định sẽ không bao giờ bị lừa. Bị cô chửi là đồ ngốc và vẫn để cho cô lừa thêm lần nữa, thì hẳn tự nhận là đồ ngốc được rồi. Đầu dây bên kia yên lặng một chút rồi ngập ngừng nói:"Không, anh hiểu nhầm ý em rồi... Em không có ý nói em ấy sẽ lừa anh. Em tin là em ấy không cố ý đâu. Cho dù em ấy có lỡ làm gì không phải.. cũng nhất định là do bị kẻ khác xúi giục."Nếu thật sự muốn bênh vực một người, sẽ không nói bằng giọng điệu ngập ngừng như thế. Cách nói chuyện của chị ta càng khiến Hoàng cảm thấy chị ta đang cố gắng bảo vệ Tâm, cho dù biết rằng cô là đầu sỏ của tất cả những việc xấu xa."Em không cần nói vậy, cô ta là người thế nào anh biết. Dù sao lúc kết hôn, cô ta cũng đâu có còn trong trắng gì nữa. Loại đàn bà vừa lẳng lơ, vừa đê tiện như thế, anh không cần."Đến chính hắn cũng chẳng cân đo nổi câu nói này có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần vì trong lòng bực bội mới nói ra. Những lời đã nói ra giống như bát nước đổ đi, không thể nào hớt lại được."Em. Đừng vì em mà hai người có mâu thuẫn nhé... Chỉ là em không muốn nhìn thấy ai trong hai người đau khổ. Cả anh và em ấy đều là người mà em yêu thương... Nên em muốn nói ra sự thật cho anh biết.."Trực giác cho hắn biết, chuyện mà Dương chuẩn bị nói ra sẽ là một chuyện không nhỏ, và nhất định là lỗi lầm trong quá khứ của Tâm, một lỗi lầm mà hắn chưa bao giờ biết."Em nói đi, anh cũng muốn biết sự thật, xem cô ta còn có thể làm cho người ta ghê tởm đến mức nào."Chỉ đợi câu này của hẳn, Dương nói ngay:"Thực ra... Hình như.. mấy năm trước em ấy từng phá thai. Em cũng không biết chuyện này có thật hay không nữa, vì dù sao em cũng chỉ nghe người ta nói... Còn em ấy, chẳng bao giờ chịu tâm sự với em cả."Trong ấn tượng của hắn, Tâm có lắng lơ, đê tiện đến mức nào, cũng sẽ không cố tình tạo ra một sinh linh nhỏ bé, rồi giết hại nó. Bằng chứng là cô vẫn luôn luôn uống thuốc tránh thai sau mỗi lần quan hệ. Nhưng Dương không có lý do gì để bịa chuyện hại cô, nên hắn đoán, có thể từng gặp phải một lần, nên sau này cô đã cẩn thận hơn. Nằm trên ghế sofa, lång lặng nghe cuộc trò chuyện của hai người, Tâm bật khóc. Tại sao cô lại tỉnh lại đúng lúc như vậy chứ? Tỉnh dậy đúng lúc nghe thấy người chị gái mà mình luôn yêu thương, kính trọng nói với chồng mình những lời như vậy. Nếu chị nghe được tin đồn không tốt về cô, tại sao không hỏi thắng cô xem thật hay giả? Tại sao lại đợi đến hôm nay mới nói với Hoàng? Cô thừa nhận, bản thân cuộc hôn nhân này đã là lỗi lầm lớn của cô, nên khi chị trở về cô sẽ rút lui để nhường lại hạnh phúc cho chị. Nhưng cô không thể thừa nhận thêm những tội danh “có lẽ có" như chuyện hai người đó đang nói với nhau. Cô không còn nghe rõ những lời tiếp theo của Hoàng và Dương nữa, hai tai cô như ù đi, từ đôi mắt long lanh nước, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thấm vào vải bọc sofa. Cô kéo tay áo lên lau nước mắt, không thể để hắn phát hiện ra cô vừa khóc, cũng không thể để hắn biết được cô đã nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi. Đợi lát nữa hắn tắt máy, đi vào, cô sẽ giả vờ vừa ngủ dậy. Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa rồi mới cúp máy, chủ yếu là mấy lời hỏi thăm quan tâm lẫn nhau. Nhưng khi nói chuyện với Dương, tính cách của Hoàng rất khác, trầm lắng hơn, sâu sắc hơn, nhẹ nhàng và đáng tin cậy hơn. Không còn cái vẻ nửa câu nói chuyện một câu chế giễu như khi hắn trao đổi với cô. “Đã dậy rồi à? Dậy rồi thì cầm lấy quần áo của cô, đi ra khỏi phòng tôi."Cô vừa nhổm người dậy đã nghe thấy hẳn lên tiếng đuổi khách. Tất nhiên, hắn không đuổi cô cũng sẽ tự đi. Vừa nghe thấy cuộc nói chuyện của hẳn và Dương, cô có điên mới tiếp tục ở lại đây. Vả lại, công việc ở đài phát thanh còn đang đợi cô trở về hoàn thành nốt, buổi sáng ra ngoài chỉ định ra một lúc, không ngờ “một lúc" kéo dài đến tận bây giờ. Đứng dậy, kiểm tra thử bộ đồ sáng nay cô mặc, thấy chỉ còn hơi ẩm. “Mặc tạm vậy, chắc không sao đâu, nhìn từ bên ngoài cũng không thấy ẩm", nghĩ vậy, cô cởi trả áo sơ mi cho hắn, mặc lại đồ của mình, xách túi rời đi. Ra khỏi khách sạn mới nhớ ra vừa rồi đi xe của Hoàng đến đây, cô không có xe để về đài phát thanh. Công việc của đài có vẻ đang rất gấp, vài đồng nghiệp đã nhắn tin hỏi cô sao vẫn chưa về. Cô đi bộ bên vệ đường, vừa đi vừa bắt xe. Một chiếc xe dáng thể thao màu đỏ đi chậm dần rồi dừng lại bên cạnh cô, người trong xe hạ kính cửa xuống, ngả ngớn huýt sáo:"Người đẹp, muốn đi nhờ một đoạn không?"