Ông xã ngày ngày gửi đơn ly hôn cho tôi

Chương 208 : Lúc Cần Tìm Thì Chẳng Thấy Đâu

Cơn mưa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Mưa vừa tan, bác Hoa tay xách nách mang kệ nệ một đống đồ từ ngoài vào cửa. Rời khỏi đây mấy ngày, không biết hai vị chủ nhân của ngôi nhà này có tự giải quyết được một ngày ba bữa hay không. Vừa vào đến cửa phòng khách, bác đã hoảng hồn khi nhìn cảnh tượng phía trong phòng. “Cô Tâm, cô sao vậy?” Bác Hoa giật mình khi thấy nữ chủ nhân của ngôi nhà này đang nằm im dưới đất. Ném hết đồ đang cầm trên tay sang một bên, bác chạy lại phía cô. Khuôn mặt đỏ gay, nóng bừng đầy bệnh trạng. Quần áo vẫn còn ướt nhượt, vừa nhìn qua là biết đã dầm mưa. Bác đỡ cô nằm thẳng, vội vàng cởi quần áo ướt, ném sang một bên, nhanh nhanh chóng chóng chạy vào nhà lấy một bộ quần áo khô ráo sạch sẽ thay cho cô. “Có việc gì cần kíp đến mức phải dầm mưa như thế này chứ. Cô chịu khó một chút, để bác gọi điện cho cậu Hoàng.” Cô đang ở trong cơn mê man, không nghe được bác nói gì cả. Bác chỉ biết thở dài, rút điện thoại ra bấm số của Hoàng. Bình thường hắn đều nghe máy rất nhanh, nhưng hôm nay chuông reo hồi lâu vẫn không có người nghe máy. “Làm thế nào bây giờ?” Trán cô đang rất nóng, sốt cao như vậy, lại còn đang bất tỉnh, chắc chắn phải đưa tới bệnh viện rồi. Nhưng sức bác không thể một mình kéo cô tới bệnh viện được, nhất định phải nhờ sự trợ giúp từ người khác. Người đầu tiên bác nghĩ tới là Hoàng, nhưng hắn không nghe máy, mà người bệnh thì không chờ được. Bác lần nữa cầm lấy điện thoại, gọi cho một người khác. “Alo, bác Hoa ạ?” Huy hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của bác, vì từ ngày bác chuyển qua biệt thự mới trong trung tâm thành phố chăm sóc cho hai vợ chồng trẻ, cũng ít khi quay về nhà cũ, càng ít khi nói chuyện với cậu ta. Nhưng khoan đã, bác đang ở biệt thự mới, vậy nếu bác đột nhiên gọi cho cậu ta, phải chắc tới tám chín phần mười là cuộc điện thoại có liên quan tới Tâm. Cậu ta tin tưởng vào suy đoán của mình, ngay lập tức hỏi lại: “Là Tâm có vấn đề gì đúng không bác? Chị ấy sao rồi?” Cậu ta đã đoán đúng, không gọi được cho Hoàng, trong khi hoảng loạn, bác đã nhớ tới cậu ta. Dù sao cũng là trong cùng thành phố, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, chắc hẳn cậu ta sẽ không ngại giúp. “Là cô Tâm, cô ấy đang ngất xỉu trong nhà, người ngợm nóng bừng, chắc là sốt cao lắm. Bác gọi cho cậu Hoàng nhưng không có ai nghe máy.” Tin tức này đã dọa sợ cậu ta rồi. Hôm nay cậu ta vừa gọi cho cô, lúc đó người vẫn khỏe mạnh bình thường. Mới qua một hai tiếng đồng hồ chứ mấy, mà sao đã sốt cao rồi ngất xỉu. Nhưng đúng là người bệnh không thể chờ đợi được, cậu ta cũng chẳng tốn thời gian thắc mắc, chỉ nói: “Bác chờ một lát, cháu tới chưa chị ấy đi viện ngay.” Cậu ta tròng vội một bộ đồ trông có vẻ ra ngoài được lên người, cầm lấy chìa khóa xe. Vài phút sau động cơ xe đã gầm rú trên đường quốc lộ vắng người. Chiếc xe thể thao màu đỏ rực như một làn gió lao nhanh trên đường, không để tâm tới việc có thể ăn vài phiếu phạt vì chạy quá tốc độ. “Chị ấy đâu rồi?” Bác Hoa chỉ ra ghế sofa. “Bác đỡ cô ấy lên đây, không nằm dưới nền ẩm thấp lại lạnh người thì khổ.” Vươn tay thử sờ lên trán cô, cậu ta bị nhiệt độ nóng rực dưới mu bàn tay làm cho hoảng hốt, vội vàng bế xốc người lên, chạy ra ngoài. “Trán nóng quá, phải đi đến bệnh viện ngay thôi. Bác cứ ở nhà đi, giao cho cháu, đừng lo lắng nhé.” Bác Hoa không yên tâm, muốn đi theo. Cậu ta lại thở dài, giao cho bác một nhiệm vụ gì đó. “Bác đi theo cũng không giải quyết được vấn đề gì, chúng ta có hai người, chỉ cần một người đưa chị ấy tới bệnh viện là được rồi. Bác ở nhà giúp cháu đặt một nồi cháo, lát nữa chị ấy tỉnh lại chắc sẽ muốn ăn.” Lúc này bác Hoa mới miễn cưỡng gật đầu chấp nhận việc ở nhà, lần nữa thu dọn đám đồ đạc vứt lung tung hồi nãy, rồi nhìn hai người đi khỏi, đóng cửa chạy vào bếp. “Cậu Hoàng, lần này bác không giúp được cậu rồi. Cậu lại không nghe điện thoại vào đúng thời điểm quan trọng nhất, cô Tâm sẽ có cảm giác lúc cần thì chẳng thấy cậu đâu.” Chuyện của hai người bác xem trong mắt, đương nhiên sẽ nghiêng về Hoàng một xíu, dù gì cũng là đứa trẻ bác nhìn từ bé đến lớn. Nhưng lần này thì khó cho bác rồi, đúng lúc cô gặp vấn đề nghiêm trọng, gọi cho hắn lại không nghe máy. Có giải thích thế nào thì không xuất hiện cũng là sự thật. Sự thật không chối cãi được. Bác buồn bã thở dài, chợt cảm thấy con đường truy đuổi tình yêu của thiếu gia nhà mình càng ngày càng gập ghềnh khó đi. Nhưng thôi, chuyện của người trẻ, bác già rồi không can thiệp được, chỉ có thể đứng sau giúp hai người chăm lo nhà cửa, nấu nướng cơm nước mà thôi. “Chịu khó một chút, sắp đến bệnh viện rồi.” Huy lái xe rất nhanh, liên tiếp vi phạm luật an toàn giao thông, sẵn sàng với chuyện nộp phạt. Chỉ hi vọng có thể dùng tốc độ nhanh nhất đưa người đang ngồi bên ghế lái phụ tới bệnh viện. Tâm đang mơ một giấc mơ rất dài. Cô lạc vào một loạt những câu chuyện cũ, chuyện nọ chuyện kia nối tiếp nhau. Lần đầu tiên gặp Hoàng, hắn lúc đó rất yếu ớt, dùng “sống dở chết dở” để hình dung cũng không quá. Cô đã kéo hắn về chăm sóc, không chờ được hắn tỉnh dậy lại chờ được chị gái đứng trước mặt mình nói: “Anh ấy tưởng người cứu anh ấy là chị, đã tỏ tình với chị rồi. Bọn chị đang ở bên nhau.” Sau đó mỗi lần tiếp xúc đều là với thân phận em vợ - anh rể tương lai, ánh mắt của hắn nhìn cô luôn rất quái lạ, giống như lo lắng đề phòng và ghê tởm. Mãi sau này cô mới biết, hắn coi cô là tà ma quỷ quái chuyên rình rập bắt nạt cô người yêu trong trắng như đóa hoa nhài của hắn. Khi Dương bị sảy thai, bị ta luôn miệng nói: “Em ấy không cố ý…” Nhưng thực ra lại là cố ý nói cho hắn nghe, càng nói như vậy, hắn càng tin chắc rằng cô là người đẩy Dương xuống cầu thang, là cố ý. Cô nhìn thấy mình ngã ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra, ngu ngốc và bất lực bị kết tội ngay lập tức. Cô nhìn thấy trên đôi môi trắng bệch của người vừa bị sảy thai nở một nụ cười đắc ý. Rồi hắn vô tình lọt vào bẫy rập, lôi kéo cô triền miên, lấy đi đêm đầu tiên của cô. Cũng lại là người chị gái tốt đẹp không tì vết đó đứng trước mặt cô cầu xin đừng cho hắn biết sự thật. “Xin em đấy… đừng để cho anh ấy biết… anh ấy là anh rể của em…” Cô nhìn thấy mình lê thân thể đau đớn sau khi bị giày vò trở về phòng một mình nằm khóc. Còn nhìn thấy rất nhiều chuyện cũ xảy ra giữa ba người. Quá khứ vụt qua trước mắt cô như một đoạn phim, muốn giữ cũng giữ không được, muốn thay đổi cũng không thay đổi được. Lần nữa mở mắt ra, xung quanh đều là màu trắng. “Tôi đang ở đâu thế này?” Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, kim đồng hồ lặng lẽ chuyển động. Trên mu bàn tay trắng xanh, một chiếc kim truyền nối với lọ dung dịch thuốc hạ sốt bằng một sợi dây rỗng. Ngay lúc cô vừa kịp nhận ra mình đang ở đâu, thì người ngồi bên cạnh mở miệng: “Chị còn dám hỏi mình đang ở đâu nữa. Nếu như đây không phải là bệnh viện, thì chị mở mắt lần nữa có khi là âm tàng địa phủ rồi. Chị có biết chị sốt cao bao nhiêu không? Hồi nãy tôi đưa chị vào đây mà bác sĩ còn phải hoảng hồn.” Cậu ta rất sợ hãi, vì hồi nãy bác sĩ có nói, cô sốt rất cao. Sốt cao như vậy, nếu kèm theo co giật sẽ có nguy cơ tổn thương trung khu thần kinh, đây không phải chuyện đùa. Mà kể cả không co giật, thì sốt như vậy cũng gây ảnh hưởng vô cùng lớn đến cơ thể. “Vào lúc này chỉ có thể cầu mong sẽ hạ sốt sau khi truyền para, và mong cô ấy sớm tỉnh lại thôi.” Đó là nguyên văn lời bác sĩ nói, nên cô vừa tỉnh dậy, mới thấy cậu ta mặt đen sì ngồi bên giường mắng người như vậy. Cô vô tội lè lưỡi. “Cậu đừng tức giận mà, tôi không sao rồi, đã tỉnh lại rồi tức là không sao. Chẳng phải cậu nói là bác sĩ bảo như vậy à? Tôi không sao lẽ ra cậu phải vui mới đúng chứ. Lại vẫn còn giận tôi nữa.” Cậu ta cũng chẳng muốn tốn hơi thừa sức mà giận dỗi với cô. Nhưng cô coi thường sức khỏe và tính mạng của bản thân đến như thế này, cậu ta không giận không được. “Chị còn dám nói! Chị thì hay rồi, dầm mưa đến phát sốt, còn ngất cả ra, có biết người khác lo lắng cho chị thế nào đâu. Hôm nay bác Hoa mà không về kịp, chị có ốm bệnh đến chết ở đó cũng không có ai biết. Sau hôm nay thì chị phải tự chăm sóc bản thân cho tử tế vào, đừng có để tôi phải lo lắng chị không sống nổi.” Nói có một câu lại đổi về một tràng “dạy dỗ” còn ghê hơn trước. Cô quyết định áp dụng chính sách” im lặng là vàng”, không nói gì nữa, để tránh chọc phải người đang tức giận. Cô cũng biết cậu ta tức giận như vậy chỉ là vì lo lắng cho mình mà thôi, nên cứ để cậu ta mắng một chút là được. “Chị ấy, chỉ giỏi làm người khác lo lắng. Không chịu quan tâm đến sức khỏe của mình, dăm bữa nửa tháng lại một lần sống dở chết dở phải đưa vào viện. Có người bạn như chị tôi phải lo lắng đến tổn thọ mất.” Lời lẽ của cậu ta đã nhẹ nhàng hơn hồi nãy nhiều rồi, không còn mắng cô sa sả nữa. Có vẻ như cơn giận đã lắng xuống một chút. Cô mím môi, lựa lời nói: “Tôi hứa, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa, không khiến cho mọi người lo lắng...” Cậu ta hừ một tiếng. “Chị đã mở miệng hứa thì tốt nhất là phải làm được, nếu lần sau mà còn để tôi lo lắng như vậy thì tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho chị đâu… Chị nói đi, lần này tại sao lại chạy ra ngoài lúc trời mưa như thế?” Bây giờ mới bắt đầu hỏi tới chủ đề chính. Cô im lặng giương mắt nhìn cậu ta, nào dám nói là vì muốn ra ngoài xác nhận chuyện Hoàng qua lại với người khác lên hẳn trên mặt báo. Nhìn thấy thần sắc khó xử và chột dạ trên mặt cô, cậu ta lại hừ một tiếng: “Chị không nói tôi cũng đoán ra rồi. Lại là vì hắn đúng không? Chị vội vàng đội mưa đội gió chạy ra ngoài là muốn xác nhận chuyện hắn lăng nhăng đúng không? Rồi đấy, xác nhận được chưa?” Cô chột dạ cụp mắt xuống, gật gật đầu. Cậu ta lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài. “Chị xác nhận được rồi đấy, cũng xác nhận là đi luôn một nửa cái mạng. Chỉ vì một tên đàn ông lăng nhăng như vậy, có đáng không? Trong lúc chị đang khổ sở sốt cao nằm trong bệnh viện, những người quan tâm tới chị lo lắng như vậy, hắn lại vẫn có thể đi chơi với gái. Chị thấy có đáng không?” Câu trả lời, đương nhiên là không đáng..