Ông xã ngày ngày gửi đơn ly hôn cho tôi
Chương 155 : Phản Kháng
Đây là một tin tức lớn, đối với Dương thì không còn nghi ngờ gì nữa, là tin xấu, vô cùng xấu.
Giống như cả bầu trời mà chị ta cố gắng chống đỡ bấy lâu nay, chỉ vì chuyện cô mang thai mà ầm ầm sụp đổ.
“Thì ra là vì mang trong mình giọt máu của anh ấy, nên em mới tự coi mình là nữ chủ nhân nhà họ Lục, không coi chị ra gì nữa đúng không?”
Tin này khiến cho chị ta bùng nổ, không thể kiểm soát nổi phản ứng của mình nữa rồi.
“Chị đừng như vậy, bình tĩnh nào.”
Giờ này mà bảo chị ta bình tĩnh, thật chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Chị ta tặng cho cô một cái lườm sắc lẻm.
“Bình tĩnh, em bảo chị phải bình tĩnh thế nào? Em vừa có danh vừa có lợi lại còn có chỗ dựa vững chắc thì đương nhiên có thể bình tĩnh.
Nhưng em cứ đợi đấy, muốn ngồi vững ở vị trí này thì hãy cầu mong đứa trẻ trong bụng em không có gì bất trắc đi.”
Chị ta nói cô sao cũng được, nhưng đụng đến con của cô, thì bản năng của người mẹ tuyệt đối không cho phép.
“Chị lại nói linh tinh cái gì vậy? Con em sinh ra em sẽ nuôi, đâu có xin của chị một cắc bạc nào mà chị rủa xả một đứa bé còn chưa kịp ra đời chứ.”
Dương đột nhiên nhìn hai người trước mặt rồi cười, nụ cười trống rỗng không hề có linh hồn.
“Chị khuyên em một câu, đừng có vọng tưởng dùng cái thai trong bụng để giữ anh ấy.
Người đàn ông này vô tâm lạnh lùng và tàn nhẫn hơn bất kì ai.
Mấy năm trước anh ấy đã đối xử với con của chị thế nào thì giờ cũng sẽ đối xử với con của em như thế thôi.
Sẽ chẳng khác gì cả, cho dù nó có mất đi thì bố nó cũng sẽ không hề rơi một giọt nước mắt nào.”
Những lời nói lộn xộn của Dương chỉ khiến hắn cảm thấy phiền toái, vô cùng phiền toái, liền nhấn chuông gọi bảo vệ.
“Giúp tôi “mời” vị tiểu thư này đi ra ngoài, từ giờ đừng có tùy tiện cho người lạ vào nữa.”
Vì Dương từng là vị hôn thê của Hoàng, trong quá khứ giao tình hai nhà cũng không đến nỗi tệ, chị ta còn nói hiện tại hai người coi nhau là bạn tốt, nên bảo vệ và lễ tân mới không ngăn cản.
Chị ta một đường trót lọt đi lên tới tận phòng làm việc của hắn.
“Chỉ vì nó và đứa con trong bụng nó mà anh nỡ đối xử với em như vậy? Được, coi như em đã hiểu rõ sự tàn nhẫn của đàn ông các người.”
Hắn phiền muộn lắc đầu thở dài, lựa chọn quay mặt đi không nhìn chị ta nữa.
Càng nhìn lại càng phiền muộn.
Lúc này, bảo vệ mới lên tiếng:
“Mời cô đi ra ngoài cho.
Nếu không hợp tác chúng tôi sẽ sử dụng biện pháp cưỡng chế.”
Chị ta hừ một tiếng, căm ghét trừng mắt nhìn Tâm, rồi quay đầu gạt tay bảo vệ, đi ra ngoài.
Tình huống đột ngột xảy ra khiến hai người chẳng còn tâm tình gì mà ăn uống hay trao đổi tình cảm gì nữa.
Đợi một lúc để chắc chắn rằng Dương đã rời khỏi, sẽ không chạm mặt lần nữa, Tâm đứng dậy, trở về nhà.
“Em về nhà trước đây.”
Hoàng nhẹ nhàng ôm cô một cái, rồi lại buông ra ngay.
“Đừng suy nghĩ nhiều, lại ảnh hưởng đến con.
Em chỉ cần biết trong lòng anh chỉ có em và con thôi là đủ.
Những chuyện lung tung bên ngoài để anh ra mặt giải quyết.”
Không muốn hắn lo lắng, cô gật đầu đồng ý.
Nhưng cả cô và hắn đều biết, không chủ động trêu chọc phiền phức không có nghĩa là sẽ không có phiền phức tìm tới cửa.
Dương đã về tới biệt thự nhà họ Tô.
Đi một chuyến tới gặp Hoàng làm cho tâm tình vốn tồi tệ của chị ta càng hỏng bét hơn nữa.
“Con gái đã về rồi đấy à? Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?”
Bà Vân mặc tạp dề đi ra từ bếp.
Không phải tự nhiên mà bà tự tin như vậy, vì trong suy nghĩ của bà, hay trong suy nghĩ của tất cả mọi người trong nhà họ Tô, bao gồm cả Dương, thì chỉ cần Dương ra mặt, tất cả vấn đề liên quan đến Hoàng đều sẽ được xử lý rất dễ dàng.
Có lẽ chuyện hôm qua chỉ là trong lúc nóng giận, hắn mới nói như vậy.
Qua một ngày đêm, hắn sẽ suy nghĩ lại rõ ràng xem người thực sự phù hợp làm Lục phu nhân là ai.
Nhưng đáng tiếc là tất cả họ đều đã sai rồi.
Tâm trạng nặng nề của Dương bùng nổ khi nghe câu hỏi đầy quan tâm của bà.
“Con gái? Con gái cái gì chứ? Tôi cũng đâu phải là con gái của bà, con gái ruột thịt của bà đang tay trong tay với người đáng ra là chồng tôi kia kìa.
Cướp chồng của chị gái, con gái bà cũng nhiều thủ đoạn lắm, đúng là được di truyền từ mẹ nó đấy.”
Dương nổi điên lên, xả vào mặt bà một loạt những từ ngữ khó nghe.
Bà nghe thấy chị ta nói vậy thì biết là việc lớn đã không xong, nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc chắn.
“Ý con là… con rể không đồng ý quay lại với con? Sao đột nhiên thái độ lại thay đổi như vậy, mấy hôm trước vẫn còn tốt mà.”
Không có chuyện gì xảy ra một cách đột nhiên cả, thái độ của hắn thay đổi sau khi biết tin Tâm mang thai.
Chắc chắn là thế, chị ta tin chắc rằng như thế.
“Bây giờ thì đó chính là con rể của bà thật rồi đấy, chắc bà vừa lòng lắm nhỉ? Nó đã trèo lên giường anh ấy, còn đang mang thai con của anh ấy kia kìa.
Đứa con của nó là cháu nội đầu của nhà họ Lục, mẹ nhờ phúc con, đương nhiên địa vị của nó ở nhà họ Lục sẽ càng vững chắc rồi.”
Coi như bà đã hiểu rõ mọi chuyện xảy ra.
Bà kéo tay chị ta ngồi xuống ghế, muốn an ủi đôi câu.
“Nếu vậy thì con yên tâm, nó là nhờ có đứa trẻ trong bụng mới có thể lên mặt giành giật với con.
Chứ bản thân con bé đó thì làm gì có mặt nào so sánh được với con chứ.”
Dương đã hơi xuôi xuống một chút, tuy vẫn chưa thôi bực tức.
“Chẳng có mặt nào so sánh được, nhưng nó vẫn đang là bà Lục danh chính ngôn thuận đấy.
Đợi con nó được sinh ra thì coi như địa vị của nó không ai lay chuyển được rồi.
Nếu như đứa trẻ đó không tồn tại thì tốt biết mấy…”
Lời này của Dương như đánh thức suy nghĩ đen tối trong lòng bà Vân.
Nếu để con gái nhỏ của bà thực sự đứng vững gót chân trong nhà họ Lục, bà không những không nhận được lợi ích gì mà còn phải đối mặt với nguy cơ bị cô quay lại trả thù.
Vậy thì… phải làm thế nào cho cái thai trong bụng cô vĩnh viễn biến mất.
Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay của Dương, nói:
“Chuyện này… để mẹ thử xử lý xem sao.”
“Xử lý” trong miệng bà, đương nhiên là đứng trên cương vị của một người mẹ, tạo áp lực bắt cô phá thai và ly hôn với Hoàng, tự nguyện rút lui khỏi cuộc chiến tình tay ba này.
Trong ánh nhìn đầy hi vọng của Dương, bà ngay lập tức rút điện thoại gọi cho Tâm.
Lúc này cô cũng vừa rời khỏi công ty của Hoàng, đang đứng đợi taxi ở bên ngoài.
“Mẹ ạ.”
Thật sự mệt mỏi, khi người này vừa đi, người khác lại nối gót tới.
Dương vừa rời khỏi sau khi tới làm loạn, thế giới vừa yên tĩnh được một chút, cô lại phải nghênh đón chính diện một người khác có sức khuấy đảo tương đương.
Không để cô phải suy đoán quá nhiều về mục đích của mình, bà đi ngay vào chủ đề chính.
“Mẹ nghe nói con đã mang thai.
Chuyện này có đúng không?”
Cô thở dài, không khó để đoán được lý do khiến bà biết được việc cô mang thai.
Dù sao cô cũng không tính giấu, nhưng cách bà đề cập đến chuyện này vẫn làm cô hơi chạnh lòng.
Lúc này gọi tới là muốn hỏi thăm cô hay muốn đòi lại công bằng cho Dương đây?
“Đúng vậy.
Là sự thật, con đã mang thai rồi, đứa bé phát triển rất tốt.”
Bà nhớ lại lần gần đây nhất gặp cô.
Bụng vẫn bằng phẳng, eo thon gọn, có lẽ là mang thai chưa lâu.
Ở giai đoạn này “giải quyết” cái thai hệ số an toàn rất cao.
Bà thở phào nhẹ nhõm, nếu đợi thêm vài tháng nữa mới phát hiện thì khó xử rồi.
“Phát triển rất tốt cái gì.
Con nghe lời mẹ, nhanh nhanh chóng chóng xử lý cái thai đó đi, rồi thực hiện đúng lời hứa của con, ly hôn với Hoàng, để Hoàng trở về bên cạnh chị gái con.”
Đúng như lời Hồng nói hôm qua, cô thật không hiểu nổi mạch não của mẹ cô gặp phải vấn đề gì, lại chỉ chăm chăm muốn đẩy hắn về bên Dương, không tiếc ép cô bỏ đi một sinh mạng.
“Sao mẹ có thể nói ra những lời như vậy? Lương tâm của mẹ ở đâu rồi? Đừng nói đó là con của con, cho dù là con của ai, thì cả mẹ và con đều không có tư cách quyết định sống chết của đứa trẻ.”
Giọng bà trở nên gay gắt hơn.
“Đừng tưởng mẹ không biết, con cố tình gài bẫy để có thai, sau đó dùng cái thai để tạo áp lực lên nhà họ Lục, để người ta chấp nhận con chứ gì? Cũng phải, có cái thai trong bụng, tài sản nhà họ Lục mới có phần con.
Có lợi như vậy, nên mới quên cả tình nghĩa gia đình, trăm phương nghìn kế muốn xen vào hôn nhân của chị gái…”
Cô tức đến muốn bốc khói lên đầu rồi.
Đến nước này mà còn không phản kháng lại thì tương lai làm sao có thể bảo vệ bé con được.
“Mẹ thôi đi.
Đừng nghĩ rằng ai cũng giống như suy nghĩ của mình, dơ bẩn như vậy.
Bây giờ con mới là vợ hợp pháp của Hoàng, pháp luật thừa nhận, cả nhà họ Lục đều thừa nhận.
Quan trọng nhất là chính Hoàng cũng thừa nhận.
Anh ấy nói rõ rồi, cho dù có không phải là con thì cũng không ở bên cạnh chị Dương.
Sao mẹ lại cố tình không hiểu nhỉ? Chị ấy của hiện tại mới chính là người đang phá hoại gia đình người khác.”
Bị lời phản bác của cô làm cho sửng sốt, bà há miệng:
“Con dám…”
Nhưng cô không để bà nói hết câu đã ngắt lời:
“Đừng có một hai đem chuyện mà chị gặp phải đổ lên đầu con nữa, con chẳng làm gì chị cả, cũng gánh không nổi mấy cái trách nhiệm mà mấy người cố tình bắt con gánh.
Con của con, con sẽ tự mình chăm sóc.
Nếu sau này mẹ nghĩ lại muốn thăm cháu ngoại thì con rất hoan nghênh.
Còn nếu vẫn giữ nguyên suy nghĩ như ngày hôm nay thì thôi đi, đừng gọi cho con nữa.
Con còn phải dưỡng thai.”
Lời vừa dứt thì taxi cô gọi cũng đã tới, cô lập tức tắt máy, lên xe đi về nhà.
Tuy gay gắt phản bác lại lời của mẹ nhưng cô vẫn không ngăn nổi cảm giác phiền muộn và chán nản choán hết tâm trí.
Cô cảm thấy mình hiện tại giống như đang đối chọi với cả thế giới vậy.
Chỉ là muốn bảo vệ con của mình bình an sinh ra, như vậy cũng là sai sao?
Về đến nhà, biệt thự rộng lớn chỉ có một mình bác Hoa đang ngồi ở phòng khách, không thấy bóng dáng mèo Kem đâu.
Lúc này cô mới nhớ ra Kem vẫn đang ở nhà ông nội, thầm trách mình đãng trí quên mang bé con về.
“Cô Tâm đã về đấy à?”
Cô gật đầu chào hỏi bác, ngồi thụp xuống ghế sofa, tâm trí lại vẫn đắm chìm trong suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và nhà họ Tô.
Bác Hoa là người từng trải, nhìn cái thấy ngay tâm trạng cô đang vô cùng tồi tệ, bèn kiếm chuyện gì đó để nói với cô, dỗ cho cô vui vẻ..
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
11 chương
90 chương
414 chương
68 chương
47 chương
73 chương