Tâm nhắm mắt, tùy ý để nước mắt chảy tràn trên gò má thanh tú, giọng nghẹn ngào."Anh đã hận tôi như vậy, tại sao còn đồng ý kết hôn?"Hắn "Hừ" một tiếng, không cho là đúng phản bác lại:"Không phải câu này nên để tôi hỏi mới đúng sao? Cô đã nói cô không tình nguyện làm vợ tôi, còn trăm phương ngàn kế muốn kết hôn là có ý gì?"Hắn nói không sai. Chẳng phải ban đầu cô đã đồng ý kết hôn trước hay sao? Tuy rằng chỉ là làm theo ý của ông nội hắn, nhưng cô cũng đã gật đầu. Chỉ là hoàn cảnh lúc đó... nếu không đồng ý lời đề nghị kết hôn với hắn, cô cũng đâu biết làm gì khác. Đây là cách nhanh nhất để cứu cơ nghiệp của cả dòng họ. Không muốn để hån hiểu nhầm mục đích kết hôn thêm nữa, cô nói:"Kết hôn không phải ý của tôi. Là ông nội anh đề nghị tôi kết hôn với anh, trở thành cháu dâu của ông. Tôi chỉ làm theo ý ông thôi."Lại một lần nữa nghe được cái cơ cũ nát “kết hôn vì nghe lời ông nội", hắn gần như quát lên:"Đừng mang ông nội tôi ra làm cái cớ cho sự đê tiện của cô! Cô đã làm gì thì cô tự biết. Nếu thật sự trong sạch thì lúc ông nội tôi đề nghị kết hôn, cô hãy nói thẳng là cô đã thẳng khác, không có tư cách làm cháu dâu của ông đi. Còn giả ngủ với vờ trong sạch, lừa cả nhà tôi vào tròng."Nước mắt trong suốt chảy xuống môi cô, có vị mằn mặn trên đầu lưỡi. Cô nhớ lại, đêm đó, đêm thật sự là đầu tiên của hai người, cô cũng khóc như vậy. Khi đó hẳn đã bị lừa dùng thuốc, chẳng còn lý trí, chỉ hoàn toàn tuân theo bản năng nên không hề nhẹ nhàng một chút nào. Lúc đó, hắn không hề quan tâm người đang cùng với mình là ai, càng không quan tâm đến cảm nhận của cô. Lần đầu tiên đau đớn đến mức nước mắt cô liên tục chảy ra, từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc. Còn hắn, sau khi mọi việc xong xuôi đã mệt mỏi thiếp đi. Đợi hắn ngủ rồi cô mới vơ lấy đám quần áo rách nát quấn tạm lên người, chịu đựng từng cơn đau truyền đến từ nơi vừa bị đối xử thô bạo, chạy ra ngoài. Không biết vô tình hay cố ý, cô vừa mở cửa đã thấy Dương. Chị ta vừa nhìn đã hiểu ngay đầu đuôi câu chuyện, không đợi cô kịp giải thích đã luôn miệng cầu xin cô giữ bí mật chuyện này, đừng để Hoàng biết chuyện người lên giường với hẳn là cô. Nghĩ rằng đây chỉ là một lần ngoài ý muốn, nếu để lộ ra sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của chị gái và anh rể, cô cắn răng, gật đầu đồng ý. Từ đó về sau, chưa bao giờ nhắc lại. Thậm chí bị Hoàng không ngừng lôi việc không còn trong trắng ra sỉ nhục, cô cũng không giải thích nửa lời."Tôi không cần lừa dối anh làm gì, anh tin cũng được không tin cũng được. Muốn nghĩ sao thì nghĩ, tùy anh."Đột nhiên Hoàng phanh gấp, “Kítttttt" lốp xe ma sát xuống mặt đường rồi đột ngột dừng hắn lại. Xung quanh vắng lặng, đường không một bóng người, càng không có ai chặn đầu xe. Cô nhìn sang phía hån, ánh mắt chứa sự nghi hoặc và chất vấn. Hắn nhìn cô, ánh mắt không rời khỏi đôi môi đang hé mở. Vài giây sau, như thể không chống cự được bản năng, hắn nghiêng người sang, phủ lên môi cô một nụ hôn. Cô ngơ ngác quên cả giãy dụa, đến lúc định thần lại đã thấy hắn say sưa mút mát. Cô nghiêng đầu, muốn tránh khỏi môi hẳn. Nhưng hắn đã tháo dây an toàn, vươn người sang ép sát cô vào lưng ghế, hai tay giữ chặt thân thể cô, không cho phép kháng cự. Cô cảm thấy mình như một con búp bê nhỏ bị hắn đè lên tùy ý hôn liếm xâm phạm, không thể trốn thoát được. Cô vừa khóc xong, nên khi liếm mút đôi môi mềm mại, hắn vẫn nếm được vị nước mắt mần mặn. Như si mê đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng cô, hẳn làm sâu sắc thêm nụ hôn, cuốn cô đi theo nhịp điệu của hắn. Môi lưỡi dây dưa hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng rời ra. Hắn lần nữa không nhịn được mà cắn ngậm vành tai của cô, thầm thì:"Không phải vừa khẳng định không bao giờ quyến rũ đàn ông à? Vừa hôn một cái đã nhũn cả người ra rồi, cô nói không muốn, ai mà tin nổi. Lẳng lơ như vậy, chắc thằng nào đè ra hôn cũng sẽ đáp lại nó như vừa rồi hùa theo tôi nhỉ?"Vừa bị cưỡng hôn, lại bị sỉ nhục như vậy, cô tức giận, chỉ muốn cho hằn một cái tát. Nhưng thân thể đàn ông nóng hừng hực vẫn đang đè chặt, khiến cô không thể nhúc nhích. Cô dùng cả hai tay đẩy hắn ra, nhưng không dễ dàng đến thế. Sức lực của một cô gái trẻ chưa từng làm việc nặng không thể so sánh với sức mạnh cơ thể một người đàn ông trưởng thành, cô có dùng hết sức cũng không làm hắn xê dịch chút nào. Hai khuôn mặt kề sát nhau, hắn tưởng như có thể đọc được suy nghĩ sâu thẳm trong đáy mắt cô. Có tức tối, có không cam lòng, có cả ấm ức, và thứ gì đó hắn chưa thể định nghĩa được. Cô lúc nào cũng tỏ ra ấm ức như thế. Không phải chỉ riêng lần này, mà lần nào cũng vậy. Vừa làm những việc xấu xa, bỉ ổi, vẫn có thể đeo lên khuôn mặt biểu cảm của cô gái trong sáng thơ ngây và vô tội nhất thế gian. Chẳng phải lần mà cô giết chết con của hắn cũng là như thế sao? Hắn lắc đầu thật mạnh, muốn xua tan đi chuyện cũ đang len lỏi trong trí óc. Nhưng vô dụng. Trước mắt hắn như hiện ra cảnh Dương nằm dưới chân cầu thang, ôm bụng chảy nước mắt, từ thân dưới một dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy ra, nhuộm đỏ cả lớp váy trắng tinh thuần khiết. Khuôn mặt người hắn yêu trắng bệch như máu bị rút hết đi, môi mím chặt, vẫn không thể ngăn nước mắt chảy ra giàn dụa. Lúc đó, Tâm đứng phía trên cầu thang. Cũng khuôn mặt ra vẻ ngây thơ vô tội, túm lấy tay áo hắn, luôn miệng nói "Không, mọi việc không phải như vậy, không phải như anh nghĩ". Hån nào có rảnh để nghe xem cô nói gì. Hắn đã biết rõ ràng mọi chuyện. Chỉ có hai người đứng trên cầu thang khuất bóng, không ai để ý xung quanh. Một người rơi xuống. Không phải đã quá rõ ràng hay sao? Dương cầm lấy tay hẳn, cắn đến rách môi vẫn không thể ngăn tiếng khóc nghẹn ngào, nhưng trong từng tiếng nức nở, vẫn cố nói một câu bảo vệ Tâm:"Em ấy không cố ý... anh đừng trách em ấy.."Khi đưa hôn thế vào bệnh viện, kiểm tra xong xuôi, hắn mới biết, trong bụng Dương có một thai nhi đang dần thành hình. Con của hắn, con của hẳn và người hắn yêu, đã bị tàn nhẫn tước đoạt đi mạng sống. Nếu không phải Dương luôn nói Tâm không cố ý, hẳn chỉ hận không thể bắt cô phải dùng mọi thứ mình có để đền mạng cho con của hai người. Chuyện đã qua quá lâu, nhưng hắn làm sao có thể quên được, chiếc váy trắng tinh, màu máu đỏ tươi gai mắt. Một sinh mệnh đã không kịp nảy lộc đâm chồi, ra đi khi người làm cha là hån còn chưa kịp biết một điều gì cả. Trong khoang xe chật hẹp, không khí trở nên im lặng đến ngột ngạt. Tâm nhìn Hoàng, nãy giờ hẳn không nói thêm câu nào, mấy lời mắng chửi, sỉ nhục cũng không. Cô mơ hồ thấy đôi mắt hắn giống như đang nhìn về phía chuyện cũ xa xăm, trên khuôn mặt là sự hụt hẵng và đau lòng. Niềm vui, sự đau lòng, hai thái cực trái ngược nhau của cảm xúc con người, chúng chỉ giống nhau ở một điểm duy nhất: không ai có thể hoàn toàn che giấu được."Cô xuống xe đi."Cô nhíu mày, hôm nay hắn bị làm sao vậy? Đột nhiên xuất hiện trước mặt, lôi cô lên xe bằng được, đi một đoạn lại dừng xe, quay sang hôn cô rồi đuổi cô đi xuống. Đúng là lòng dạ đàn ông, lúc này lúc khác, chẳng ai hiểu nổi."Anh lại lên cơn gì thế?"Hắn cúi gắm mặt, giấu đi đôi mắt đỏ ngầu vì cảm xúc đột nhiên ùa tới. Đập mạnh tay lên vô lăng, hắn quát lên:"Tôi bảo cô xuống xe! Nhanh lên! Cô còn không xuống, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!"Cô bị thái độ không nói lý lẽ của hắn dọa sợ, liền vươn tay, định mở cửa xe. Nhưng cửa xe vẫn đang khóa. E dè giật giật ống tay áo hẳn, đợi hắn quay lại nhìn mới chỉ chỉ cửa xe."Tôi không mở được."Hắn vươn tay mở cho cô, “cạch" một tiếng, cửa xe bật mở, hắn vội vã thúc giục:"Mau xuống đi!"Cô lầm bầm “Anh không phải nhắc" rồi nhanh chóng cầm lấy túi xách, đi ra ngoài. Đi được vài met cô ngoái đầu lại, chiếc xe vẫn đang im lìm dừng ở sát lề đường, từ vị trí của cô chỉ mơ hồ thấy bóng người đang gục đầu xuống vô lăng. Hoàng gục đầu xuống, hắn cảm thấy quá sức mệt mỏi với những thứ diễn ra, cả trong hiện tại và trong quá khứ. Lý trí của hắn nói rằng không thê tha thứ cho Tâm, nhưng đôi lúc lại không tự chủ được dõi theo bóng dáng cô, như hôm nay, hôm qua, và rất nhiều lần trước đó. Nhưng hắn biết, hắn như vậy là có lỗi với Dương. Vợ chưa cưới của hắn vì giết kẻ có ý đồ cưỡng bức Tâm mà bị kết án sáu năm tù giam. Đừng nói sáu năm không quá dài, đó đã là cả thanh xuân của người con gái. Mà sau khi ra tù, dễ gì có thể làm lại từ đầu và hạnh phúc như xưa. Hắn tự thuyết phục bản thân rằng cảnh ngộ éo le ngày hôm nay là do Tâm gây ra, rằng tất cả những trắc trở, đau khổ mà Tâm gặp phải đều là sự ăn năn sám hối cho lỗi lầm cô từng mắc. Cùng lúc đó, ở phía bên kia thành phố, trong một ngôi biệt thự xây dựng theo lối kiến trúc cổ điển của Pháp. Một ông cụ già đang ngồi uống trà, trên đầu gối ông đặt một cuốn sách dày, cứ chốc chốc lại lật qua trang mới hoặc chỉnh lại gọng kính vàng trên sống mũi. Một người trung niên đi từ trong nhà ra, đứng lại trước mặt ông, im lặng chờ đợi. Khi tầm mắt già nua của ông rời khỏi trang sách, nhìn sang người trung niên, ông cười cười:"Đưa điện thoại cho tôi, tôi phải gọi bọn nhỏ về ăn cơm mới được."Ánh mặt trời tươi sáng chiếu xuống từng ô cửa kính lấp lánh. Trong vườn, hoa nhài đã bắt đầu nở rộ.