- Hộc... Hộc... - Vợ anh, hình như vợ anh vừa ở ngoài cửa. - Kệ cô ta. Nếu em không phục vụ được anh, thì hãy ra khỏi giường. - Không, ý em là vợ anh... - Anh đã nói là kệ vô ta. Cô ta đáng được thấy cảnh này. Cô nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai con người ấy. Cô bật khóc trong sự cô đơn, trong sự cô độc của con tim đang dần khô héo. - " Mẹ! Sao mẹ không đến với con! " Tiếng đứa trẻ vang vọng bên tai cô. Nỗi ám ảnh của đứa con 5 tháng dành chọn cho cô là đây ư? Nước mắt cô giàn giụa rơi lã chã xuống bàn tay gầy gò, đôi mắt hốc hác thể hiện sự thiếu ngủ 2 hôm nay. Anh nào có thể hiểu được cho cô? " Sáng hôm sau " - Tôi không muốn làm như vậy đâu, chẳng qua anh ấy van xin tôi nên tôi mới phục vụ anh ấy một đêm. Cô không giận tôi chứ? - Nếu như tôi không thể sinh con cho anh ấy, tôi mong, cô sẽ giúp tôi phục vụ tốt cho Tử Kỳ là được. - Cô thật phóng khoáng. Ngộ nhỡ anh ấy đuổi cô ra khỏi nhà và rước tôi về thì sao? Cô sẽ không giết tôi chứ? - Cô cứ yên tâm. Dù có chuyện gì xảy ra giữa tôi và Tử Kỳ, tôi cũng sẽ giữ đúng lời hứa năm ấy. Anh từ đâu xuất hiện đang bước dần về phía 2 người phụ nữ. Ả nhanh tay cầm lấy tay cô để lên đầu ả, la hét thảm thiết: - Thực sự tôi không cố ý phá vỡ hạnh phúc của Kỳ phu nhân đâu. Làm ơn nghe tôi giải thích. Cái quái gì đang diễn ra với cô vậy? Chưa kịp để cô phản ứng, ả đã ngã nhào xuống đất khóc lóc, van xin cô với vẻ tội nghiệp. Anh lao tới tát cô một cái bạt tai thật đau làm cô lùi vài bước, rồi ngồi xuống đỡ ả dậy: - Cô làm cái gì vậy? Cô không có quyền đánh Vy. #Angel