Lâm Du bị vây ở một địa phương rất kì qoái. Tay phải từ từ nâng lên, nhìn lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện thêm một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt Lâm Du càng phức tạp, có chút luống cuống, càng nhiều hơn nữa là mờ mịt. Ở đây chẳng có gì, chỉ có một cái ao nhỏ dùng đá chất lên xây thành. Chính giữa ao có một cái măng đá màu xám trắng, đỉnh măng đá xuất hiện từng giọt nước hướng vào trong ao nhỏ xuống. (chỗ này hơi khó hiểu một chút. Mọi người thông cảm nhé). Ao không lớn lắm, nước bên trong cũng không nhiều. Lâm Du đã bị vây ở đây rất lâu, quả thực rất khát, cuối cùng không thể chịu được uống một chút nước ở trong ao. Nước ao chảy xuống bụng, ngọt ngào mát lạnh, thấm vào ruột gan. Nhưng Lâm Du còn chưa kịp uống hớp thứ hai, trước mắt cô tối sầm lại, lâm vào giấc ngủ say. “Mẹ, người phải cứu con! Con không muốn lấy Hứa Mạch! Hứa gia sẽ không tha cho con, bọn họ nhất định sẽ giết con đấy!” Đang lúc mơ mơ màng màng, Lâm Du nghe được Lâm Nhất Thiến cuồng loạn hét toáng lên. Hứa Mạch? Hứa gia? Trong đầu một tia sáng thoáng qua, Lâm Du mở mắt. Tiếng gào thét the thé trong nháy mắt biến mất, đập vào trong mắt là trần nhà quen thuộc. Không phải chỗ lúc trước vây khốn cô, nơi này là phòng của cô khi còn ở Lâm Gia. Trong lòng nảy sinh nghi ngờ, phản ứng đầu tiên của Lâm Du là nhìn lòng bàn tay phải của mình. Kì lạ là, dấu vết hình trăng lưỡi liềm vẫn còn ở đó. Là ảo giác sao, Lâm Du nhắm mắt, chờ đợi trong chốc lát. “Nhất Thiến, con nói xem, con chọc ai không chọc, lại cứ muốn đi trêu chọc Hứa Mạch? Thân phận Hứa Mạch là gì? Địa vị của Hứa gia ra sao? Con làm sao đường sống không đi, lại nhất định cứ đường chết mà chui đầu vào? Chuyện đã xảy ra như vậy, con nói ba mẹ phải làm thế nào để giúp con đây” Tôn Uyển Đình nói xong, giọng nói mang theo muôn vàn đau đớn, nhưng cũng xen lẫn bất đắc dĩ cùng nóng nảy. Mở mắt ra một lần nữa, dấu vết trăng lưỡi kiềm vẫn nhu cũ. Nhưng điều khiến Lâm Du kinh ngạc là, mình mới vừa nghe được cái gì? Là Tôn Uyển Đình đang nói chuyện sao? Nhưng sao đột nhiên lại không nghe được nữa? Không xác định lắc đầu một cái, Lâm Du thử nhắm mắt lại một lần nữa. “Con thật sự rất yêu Hứa Mạch a! Ai biết hắn một cái liếc mắt cũng không chịu cho con? Con…Con biết sai rồi…” Cuối cùng Lâm Nhất Thiến nhịn không được khóc thành tiếng. Làm sao bây giờ? Cô hại Hứa Mạch xảy ra tai nạn xe cộ phải biến thành người thực vật, Hứa gia nhất định sẽ hành hạ cô đến chết! “Con không gả cho Hứa Mạch? Con có biết hay không, bởi vì họa mà con gây ra, Hứa gia đã gây áp lực đối với Bác Dương? Bác Dương sắp sụp đổ…sụp đổ a!” Mặt Lâm Hồng Tín tối sầm lại lên tiếng rống to. “Con không lấy chồng! Hắn đã trở thành người thực vật, còn bắt con phải gả qua làm gì chứ? Muốn con ở góa suốt đời sao?” Người Lâm Nhất Thiến yêu là Hứa Mạch trước khi xảy ra chuyện, chứ không phải là Hứa Mạch vẫn đang nằm trên giường không biết khi nào mới tỉnh lại! Nghe đến đó, Lâm Du lại mở mắt ra. Lại giống như lúc nãy, âm thanh lại biến mất một lần nữa, giống như tất cả đều là do tai cô có vấn đề. Nhưng Lâm Du dám khẳng định, nội dung cô vừa mới nghe được, là sự thật đã từng phát sinh bảy năm trước. Phải chăng tại vì đã sống quá lâu ở bệnh viện tâm thần, nên mới trở nên không bình thường như vậy? Tim đập rộn lên một hồi, cảm giác này đã lâu rồi chưa từng xuất hiện, Lâm Du ngồi dậy, từ trên giường đi xuống. Nhìn cuộn lịch đứng thẳng trên bàn, ngày tháng biểu hiện trên lịch đúng là bảy năm trước. Bảy năm trước, Lâm Du hai mươi hai tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Bảy năm trước, Lâm Du vẫn còn là một sinh viên luôn ôm trong lòng tràn ngập ước mơ đối với tương lai, khi đó ông nội vừa qua đời được hai năm. Bảy năm trước, Lâm Du vẫn chưa cùng vợ chồng Lâm Hồng Tín vạch mặt, vẫn là cô công chúa được ngàn vạn sủng ái trong cái nhà này… Lúc này chỉ cần một cái chớp mắt, Lâm Du liền cảm thấy như trước mắt xuất hiện ảo giác, cô là đang một lần nữa mơ một giấc mơ đẹp. Bất quá, một khắc sau, cô liền thanh tỉnh lại. Cô chẳng qua là bị bắt buộc phải ở bệnh năm năm, cũng không phải bị điên thật. Cho dù toàn thế giới không tin cô, cùng nhận định cô là một người điên, cô cũng nhất quyết không chịu bị đồng hóa! Cầm điện thoại di động lên, tầm mắt dừng ở dòng ngày mùng 4 tháng 7, Lâm Du liền đi về phía phòng vệ sinh. Trong gương là thiếu nữ còn rất trẻ, có vẻ hơi non nớt ở bảy năm sau sẽ liền điên cuồng tan vỡ, thanh mát mà tốt đẹp. Ngày mùng 4 tháng 7, cách ngày mùng 7 tháng 7, chỉ có ba ngày. Ba ngày sau, cô sẽ gã cho Chu Tuyền, bắt đầu bảy năm dài ác mộng. Hận ý nồng đậm dâng lên, Lâm Du vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm. Sau đó, lòng bàn tay phải của cô…vô thức tràn ra một dòng nước nhỏ! Chuyện này là sao đây? Nhìn nước chảy không ngừng, đáy mắt Lâm Du xẹt qua một tia giằng co. Cuối cùng, cô vẫn hạ quyết tâm, nhắm mắt lại đưa tay đến bên miệng uống một hớp. “Con không lấy chồng thì không lấy, để cho tiểu Du gả không phải được rồi sao?” Một bộ dạng thái độ đương nhiên, Giọng Tôn Uyển Đình còn đâu vẻ từ ái ngày thường, mà mang theo là ác ý vô tận. “Bà nói bậy bạ cái gì đấy? Tiểu Du cùng Chu Tuyền sẽ lập tức cùng nhau kết hôn rồi, nó làm sao đáp ứng….” Đang gầm thét Lâm hồng Tín bỗng dưng im bặt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tôn Uyển Đình. “Ông cũng cảm thấy được mà phải không? Chúng ta có hai cô con gái, nó không lấy chồng, chẳng lẽ muốn ép Nhất Thiến phải gả thật sao? Tôi không đồng ý”. Không cho nữa điểm thương lượng, Tôn Uyển Đình cường thế nói. “Vậy được rồi! Sẽ để Tiểu Du gả. chờ một lát Tiểu Du dậy, liền nói chuyện này với nó. Nhớ, nói thật tốt, đừng lại gây chuyện!” Lâm hồng Tín khẽ thở dài một cái, ngay lập tức lại bình thường lại. Đồng ý nhanh như vậy, nói trước đó trong lòng hắn không có dự định này, ai tin? Bên tai vẫn truyền đến âm thanh nói chuyện như cũ, thưởng thức mùi vị ngọt ngào trong miệng cùng với mùi vị nước uống ở ao nước trước khi hôn mê là giống nhau như đúc, trong lòng Lâm Du xẹt qua một tia ý tưởng thật nhanh không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ….dấu tích này chính là địa phương kì qoái kia? Mang theo một lòng hiếu kì, Lâm Du bấm, bóp dấu vết hình trăng lưỡi liềm đang chảy nước. Ngay sau đó, nước ngừng chảy, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Thật sự là như vậy? Lâm Du thả nắm tay ra, lại thoáng đè lại dấu vết hình trăng lưỡi liềm, không có phản ứng nào. Lại dùng sức bóp thật mạnh, cảm giác đau đớn càng rõ ràng, đồng thời nước chảy ra một lần nữa. Bất quá so với trước kia, nhìn có vẻ ít hơn một chút. Sau khi làm lại mấy lần, Lâm Du chắc chắn mọi thứ, đau đớn càng lớn, nước chảy càng nhiều. Ngược lại, khi cảm giác đau không có, hoặc là chỉ nhẹ nhẹ đau nhói, nước cũng không thể chảy ra được. Im lặng nhìn bàn tay phải toàn là nước, Lâm Du chậm rãi ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn mặt mũi trong kiếng chốc lát, khóe miệng nhẹ nhàng dơ lên. Mở tủ quần ao ra, một đống áo rực rỡ trước mắt cũng không nhìn tới, Lâm Du chọn một bộ đầm màu đen mặc vào. Mặc kệ cô tại sao lại trở về được, trước hết phải dọn dẹp một đống chiến trường đang chờ cô cái đã.