Edit: susublue Lý Mộng và Chu Tuyền cải trang thành công nhân vệ sinh của Hứa thị, lặng lẽ xâm nhập vào Hứa thị. Sau đó, thầm nghĩ thần không biết quỷ không hay đi vào văn phòng Hứa Mạch. Chu Tuyền nhanh chóng gắn máy theo dõi dưới bàn làm việc của Hứa Mạch. Đồng thời Lý Mộng cũng chuẩn bị bỏ một ít bột màu trắng vào tách cà phê của Hứa Mạch. Lâm Du tới Hứa thị để nói chuyện hợp tác. Không phải lấy thân phận tổng giám đốc Thần Thiên mà là thân phận đại diện của Bác Dương mà tới. Vì vậy cho nên buổi sáng Hứa Mạch không trực tiếp đưa cô đến Thần Thiên mà hai người lại tới Hứa thị. Bởi vì thân thể không thoải mái cho nên tối hôm qua Lâm Du ngủ không được ngon, vì vậy mà dọc theo đường cô đã ngủ bù. Cho đến khi xe dừng lại dưới lầu Hứa thị thì Lâm Du cũng không mở mắt. Mà sau khi nhắm mắt lại còn có thể trùng hợp nghe được âm mưu quỷ kế của Lý Mộng và Chu Tuyền. "Tiểu Du, đến rồi. Muốn ngủ bù thì đi phòng làm việc của anh." Mặc dù rất muốn để cho Tiểu Du ngủ thêm một lát nhưng không gian trên xe không quá thoải mái, giọng Hứa Mạch êm ái dụ dỗ. "Chờ một chút." Lâm Du vẫn không mở mắt, cầm tay Hứa Mạch, lắc đầu một cái. Thấy sắc mặt Lâm Du trở nên ngưng trọng, Hứa Mạch nhíu mày. Nơi này là Hứa thị, chẳng lẽ lại xuất hiện vấn đề gì sao? Một lúc sau Lâm Du mở mắt ra, mặt tỏ vẻ châm chọc chỉ về phía tòa cao ốc Hứa thị: "Phòng làm việc của anh có trò hay, có muốn đi xem thử một chút hay không?" Trong văn phòng Hứa Mạc có gắn máy theo dõi, chẳng qua là gắn rất bí mật, mắt thường vốn không nhìn ra được. Cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến cho Chu Tuyền và Lý Mộng lầm tưởng rằng hành động của bọn họ không bị phát giác. Phòng làm việc của anh sao? Trong mắt Hứa Mạch có chút lạnh lẻo. Dưới bình thường tình huống, dienxdafnlequysdoon phòng làm việc của anh không cho phép bất cứ kẻ nào đến gần. Mà bây giờ lại là ai đến đây tìm chết vậy? Xuống xe, Hứa Mạch và Lâm Du tự ý đi đến bộ phận an ninh. Nhìn ảnh trên màn hình xuất hiện hai bóng người ngoài ý muốn, Hứa Mạch nhíu mi. Cho dù là chó cùng đường quay lại cắn người thì không phải là hai người này cũng quá ngu ngốc rồi sao? Hứa thị là nơi nào chứ? Phòng làm việc của tổng giám đốc Hứa thị có thể để người khác tùy tiện ra vào, lại còn tùy ý gắn máy theo dõi sao? Thật ra thì không thể trách Chu Tuyền không suy nghĩ nhiều như vậy. Chỉ vì trong phòng làm việc của tổng giám đốc Chu thị không có máy theo dõi. Dù sao cũng là công ty của mình, ngay cả mình là tổng giám đốc mà cũng bị theo dõi thì không phải là quá mất tự do sao? Về phần Lý Mộng thì lại càng không suy nghĩ đến chuyện này. Ngược lại điều cô ta suy nghĩ là lát nữa nên làm gì để cám dỗ Hứa Mạch, sau đó có thể đạt được mục đích. Có camera theo dõi ở đây, không sợ Hứa Mạch không thừa nhận, cũng không sợ Lâm Du không rơi vào bẫy! Lý Mộng và Chu Tuyền nghĩ rất tốt, cũng thiết kế kế hoạch rất kín đáo. Sau khi chắc chắn camera theo dõi được gắn xong thì Chu Tuyền liền chạy ra ngoài. Mà Lý Mộng thì nhanh chóng cởi bộ đồ công nhân vệ sinh ra, để lộ bộ đồ được thiết kế tỉ mỉ. Không thể không thừa nhận là vóc người Lý Mộng rất tốt. Cố gắng trang hoàng một chút là sẽ có đầy đủ sức dụ dỗ. Nhưng kiện tiên quyết là người bị cô ta tính toán phải từng bước từng bước rơi vào kế hoạch của cô ta mới được. Hiển nhiên Hứa Mạch không rơi vào bẫy. Lý Mộng trốn ở phòng nghỉ trong phòng làm việc của Hứa Mạch nghe thấy tiếng bước chân thì vô cùng mừng rỡ, kích động đến đỏ mặt. Nhưng khi nghe được giọng Lâm Du thì sắc mặt Lý Mộng lập tức biến sắc. Làm sao có thể? Tại sao Lâm Du lại ở đây? Nơi này là Hứa thị, không phải Bác Dương, cũng không phải Thần Thiên! Rõ ràng cô đã điều tra rất cẩn thận, sáng nào Hứa Mạch cũng đưa Lâm Du đến Thần Thiên rồi sẽ một mình trở về Hứa thị. Dù cho Lý Mộng cuống cuồng thế nào thì cũng không thay đổi được hiện trạng. Lâm Du quả thật đến Hứa thị, hơn nữa còn đường hoàng ngồi ở văn phòng Hứa Mạch, tỏ vẻ không có ý định rời đi. "Tiểu Du, có khát không? Anh kêu thư ký pha cho em một ly cà phê được không?" Dưới tình huống bình thường, lúc này nhân viên vệ sinh đã rời khỏi lầu này, mà Hứa Mạch cùng với những người khác cũng nên đi làm như bình thường rồi. " Ừ, được." Lâm Du gật đầu một cái, ngay sau đó chỉ ly cà phê trên bàn của Hứa Mạch, "Nhưng mà hình như thư ký đã đưa vào một ly rồi hả?" "Hẳn là chuẩn bị cho anh." Tầm mắt rơi vào ly cà phê trên bàn, sắc mặt Hứa Mạch vẫn như bình thường, "Em biết mà, anh tương đối thích uống cà phê." "Em uống ly này được rồi, để cho thư pha ly khác cho anh đi." Nghe Hứa Mạch nói, Lâm Du không từ chối, vươn tay ra bưng ly cà phê lên. "Chờ một chút." Hứa Mạch cũng vươn tay ra, định ngăn lại, "Cái ly này nguội rồi, đổi ly khác..." Thấy Hứa Mạch duỗi tay tới, Lâm Du liền buông lỏng tay ra. Nhưng mà, chẳng qua Hứa Mạch chỉ đưa tay ra thôi chứ chưa đụng vào tách cà phê. Kết quả là cái ly này cứ thế bị rơi xuống mặt đất, làm dơ hết thảm. "A!" Lâm Du nhỏ giọng kêu lên một tiếng, ngay sau đó oán giận nói, "Sao anh không chịu cầm chắc vào?" "Tay của anh còn chưa chạm vào..." Hứa Mạch cười khổ giải thích. "Em thấy tay anh đưa tới rồi!" Mang theo ý tố cáo, Lâm Du mất hứng chỉ trích. "Xin lỗi, là lỗi của anh." Thật giống như hoàn toàn không muốn cãi vã với Lâm Du, Hứa Mạch vừa nói vừa gọi vào số nội bộ, gọi công nhân vệ sinh lên dọn dẹp. Nhận được điện thoại của tổng giám đốc, quản lý kinh ngạc. Không phải là nhân viên vệ sinh phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn chưa trở lại sao? Trốn đi đâu lười biếng rồi? Hỏng bét rồi! Lý Mộng đang trốn trong phòng nghỉ đã sợ đến mức không biết làm sao. Cô ta và Chu Tuyền tiêu tiền thu mua nhân viên Hứa thị mới có thể lừa gạt thay đổi thời gian làm việc trong nửa ngày. Chỉ chờ tới lúc cô rời đi thì công nhân làm vệ sinh thật sẽ lập tức xuất hiện ở Hứa thị, tiếp theo sau đó thì tiếp tục làm việc. Nhưng bây giờ Hứa Mạch gọi điện thoại đến tìm quản lý, nhất định người phụ trách bên kia sẽ lập tức gọi điện thoại cho nhân viên thật... Đúng như Lý Mộng đoán, sau mười lăm phút, công nhân làm vệ sinh thật đã xuất hiện ở văn phòng Hứa Mạch. Thấy có người đi vào dọn dẹp, Hứa Mạch và Lâm Du cũng không rời đi, hai người đi qua một bên ngồi trên ghế sa lon, nhắc tới chi tiết nội dung hợp đồng cụ thể. Công nhân vệ sinh bị gọi đến đây chính là người bị Lý Mộng và Chu Tuyền thu mua. Vừa cảm thấy kỳ quái tại sao Lý Mộng rời đi lại không thông báo cho cô ta, vừa kinh ngạc tại sao thỏa thuận là nửa ngày mà bây giờ lại biến thành không tới một tiếng. Nhưng dù có thế nào thì cô cũng nên làm trọn chức trách, diễn dafnlê quysdôn quét dọn cho xong phòng làm việc của tổng giám đốc rồi hãy nói! Ngược lại tiền típ đã vào túi cô rồi thì không ai lấy lại được. Lý Mộng gần như sắp phát điên rồi. Dựa theo tình huống như thế này thì cô sẽ không tìm được cơ hội để rời khỏi căn phòng nghỉ này. Chẳng lẽ bắt cô cứ trốn ở chỗ này cả ngày sao? Nhưng lỡ như buổi trưa Hứa Mạch đi vào đây để nghỉ ngơi thì sao? Cũng có lẽ cho dù không uống tách cà phê kia thì khi nhìn thấy cô như vậy Hứa Mạch cũng sẽ động tâm đúng không? Nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ đầu óc của Lý Mộng rối bời. Không tự chủ ảo tưởng một chút, lại sợ mình sẽ vui mừng vô ích. Lúc thì đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, lúc thì lại bị té vào hiện trạng lạnh như băng. Mùi vị trong đó thật là khó chịu và phức tạp. Công nhân vệ sinh nhanh nhẹn dọn dẹp xong tấm thảm bị bẩn rồi liền dự định đi ra ngoài. Vừa lúc đó, Hứa Mạch gọi cô ta lại, chỉ vào phòng nghỉ ngơi: "Quét dọn luôn bên trong một chút." Nghe lấy mệnh lệnh của tổng giám đốc, bất kể đúng hay sai thì cô cũng sẽ không thể nghi ngờ. Không chút nghĩ ngợi liền đồng ý rồi xoay người đi mở cửa phòng nghỉ. Lý Mộng chưa bao giờ có phản ứng nhanh chóng như lúc này. Ngay lúc công nhân vệ sinh vươn tay chạm đến chốt cửa thì cô đã ấn nút khóa trái từ bên trong. "Phù..." Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lý Mộng cả người tê liệt ngồi trên mặt đất. Cô cũng không tin là khóa trái cửa lại thì người bên ngoài còn có thể đi vào. Nhưng Lý Mộng đã quên mất là cửa bị khóa trái quả thật không thể mở ra nhưng cũng sẽ gây nên sự quái dị. Công nhân vệ sinh thử nhiều lần nhưng không thành công thì không thể không quay đầu lại báo cáo với Hứa Mạch. "Không mở được? Vậy thì tìm người đến đổi khóa đi!" Hứa Mạch nói tùy tiện rồi phất tay dặn dò. "Dạ." Chỉ cần không bị mắng thì chuyện gì cũng đều dễ dàng. Công nhân vệ sinh lập tức gật đầu rồi đi ra ngoài tìm người để đổi khóa. Đưa mắt nhìn bóng người cô biến mất ở ngoài cửa, Hứa Mạch và Lâm Du nhìn nhau rồi cùng đồng thời nhìn về phía phòng nghỉ. "Ngày hôm qua anh khoá cửa lại sao?" Lâm Du mở miệng trước, hỏi. "Anh nhớ là không có." Giống như là không để chuyện này ở trong lòng, Hứa Mạch cũng không nóng lòng, "Không có việc gì, người đổi khóa tới đây xử lý một chút là được rồi." " Ừ." Lâm Du cũng không truy cứu, tiếp tục bàn bạc công việc với Hứa Mạch. Lý Mộng sắp bị sợ đến dọa choáng váng. Đổi khóa? Vậy không phải là cô sẽ bị bại lộ sao? Cô liền nhắn tin cho Chu Tuyền để nhờ giúp đỡ theo bản năng. Nhận được tin nhắn của Lý Mộng, Chu Tuyền biến sắc rồi cũng lập tức tìm cách để cứu vãn. Lúc tận mắt nhìn thấy Lâm Du đi theo Hứa Mạch vào phòng làm việc thì anh đã biết nhất định sẽ xảy ra chuyện. Anh đã sớm gửi một tin nhắn ngắn cho Lý Mộng, kêu Lý Mộng nhân cơ hội chạy trốn đi. Nhưng mà rất đáng tiếc Lý Mộng đã bị nhốt rồi. Không thể nghi ngờ đây là nguy cơ lớn nhất, phải mau chóng giải quyết! Nghĩ như vậy Chu Tuyền liền nhanh chóng liên lạc với công nhân vệ sinh trước  đã bị mình thu mua trước kia. Nhận được điện thoại của Chu Tuyền, công nhân vệ sinh hơi cảm thấy kinh ngạc. Sau khi nói rõ tình huống của phòng làm việc tổng giám đốc với Chu Tuyền thì Chu Tuyền linh động nhờ vào mối quan hệ của cô ta mà tìm được thợ sửa chữa. Dùng một khoản tiền để thu mua, Chu Tuyền thay đồng phục của thợ sửa chữa, xách hòm dụng cụ đi ra, dưới sự che chở của công nhân vệ sinh thì thuận lợi tiến vào văn phòng của Hứa Mạch. Lúc Chu Tuyền đi vào phòng làm việc thì Lâm Du đã nhìn sang. Mà Hứa Mạch cũng lập tức hiểu rốt cục là chuyện gì đang xảy ra. Chu Tuyền hoàn toàn không dám nhìn Lâm Du và Hứa Mạch, anh luôn đưa lưng về phía hai người, nhanh chóng đi về phía phòng nghỉ. Bởi vì nhận được tin nhắn của Chu Tuyền nên Lý Mộng biết Chu Tuyền sẽ cùng công nhân vệ sinh đến đây, lúc công nhân vệ sinh lên tiếng thì Lý Mộng liền mở cửa phòng nghỉ ra. Không cần đổi khóa, cửa đã tự động mở. Hơn thế nữa là thợ sửa chữa còn chưa kịp lấy công cụ ra... Tình huống này Hứa Mạch và Lâm Du rất không muốn châm chọc nhưng lại không có cách nào để ngồi yên không để ý. Không ra mặt nữa thì không phải đồng nghĩa với việc bọn họ quá ngu xuẩn rồi đúng không? "Không cần đổi khóa?" Chẳng những Hứa Mạch đứng lên mà còn đi tới đó. "Không... Không cần." Không ngờ tổng giám đốc lại đi tới đây, công nhân vệ sinh cũng bị dọa sợ đến mức nhũn cả người. Chẳng qua cô chỉ hỗ trợ mở cửa thôi, không có tâm tư xấu. Hai người này nói là bạn tốt của tổng giám đốc, chỉ muốn đùa với tổng giám đốc một chút nên cô mới đồng ý giúp. "Vậy thì thật là kỳ quái. Không phải vừa rồi bị khóa trái lại sao?" Hứa Mạch càng đi đến gần, mắt thấy anh sắp đi đến cửa phòng nghỉ thì từ bên trong có một tiếng "Rầm " vang lên, cửa lại bị đóng lại lần nữa. Cùng lúc đó, âm thanh ấn chốt khóa trái cửa cũng rơi vào trong tai mọi người.