Ông Xã Là Người Thực Vật
Chương 120
Edit: susublue
Cuối cùng bác hai Hứa vẫn nghe theo ý Hứa Hoán. Mặc dù bà cũng không đồng ý với cách nói của Hứa Hoán nhưng Hứa Hoán đã nói sẽ làm cho Hứa Mạch hết giận, đây cũng là thứ mà bà để ý nhất. Có Hứa Hoán ra mặt, nếu như có thể thành công hóa giải chuyện này thì tất nhiên không thể có gì tốt hơn nữa.
Hứa Hoán trực tiếp đến nhà Hứa Mạch. Lúc đó Hứa Mạch và Lâm Du đều ở nhà. Thấy hai người thì Hứa Hoán cũng không vòng vo mà trực tiếp nói luôn.
Nghe Hứa Hoán giải thích, Lâm Du hiểu rõ gật đầu một cái, đứng dậy vào phòng bếp cắt trái cây. Gần đây bác hai Hứa siêng năng gọi điện thoại cho cô cũng là vì chuyện này. Giờ phút này Hứa Hoán tới thì cứ để cho Hứa Hoán và Hứa Mạch trò chuyện là được.
"Anh họ, xin lỗi, mẹ em đã chui vào ngõ cụt rồi, còn gây ra phiền phức cho anh và chị họ nữa." Hứa Hoán cũng bị buộc đến bất đắc dĩ, không thể không nói lời xin lỗi. Chuyện này vốn là do mẹ anh có lỗi trước, người cuối cùng bám riết không buông cũng là mẹ anh.
" Ừ." Ngay trước mặt Hứa Hoán, Hứa Mạch không hề che giấu sự bất mãn, cũng không nhận lời xin lỗi của Hứa Hoán. Ngược lại mọi chuyện đã huyên náo đến mức mọi người đều biết, không cần phải che giấu.
"Em đã nói với mẹ em rồi, sau này sẽ không quấy rầy chị họ nữa." Khẽ thở dài một hơi, tâm trạng của Hứa Hoán cũng khấp khởi, "Việc chị họ giúp chọn đối tượng hẹn hò em rất cảm kích. Về phần nhưng lời nói của mẹ em thì cứ coi như không khí là được rồi."
" Ừ." Hứa Mạch không có bỏ mặc Hứa Hoán ở ngoài cửa, cũng không có bịt tai không nghe lời xin lỗi của Hứa Hoán. Hứa Hoán nói gì anh đều nghe. Về phần những cái khác thì thứ cho anh không thể làm được.
Cũng biết không thể khiến anh họ hiểu thông được... Vì biết như vậy nên Hứa Hoán không nhiều lời nữa, chờ đến khi Lâm Du đi ra thì lại tỏ vẻ nghiêm túc nói xin lỗi lần nữa với Lâm Du.
"Thật ra thì không cần cứ luôn nói chuyện này mãi." Mặc dù Lâm Du không phải người lòng dạ rộng lớn, nhưng cũng không hề bụng dạ hẹp hòi đến mức chuyện gì cũng không chịu bỏ qua. Bác hai Hứa áy náy, cô cũng đã nghe nói rất nhiều lần, cũng đã không còn để ở trong lòng nữa rồi.
Đối với Lâm Du mà nói, đầu tiên là Hứa Mạch, rồi mới đến người nhà của Hứa Mạch. Chỉ cần Hứa Mạch đứng ở bên cạnh cô thì những người khác có không thèm chú ý đến cô hoặc thậm chí không nhìn cô cũng sẽ vì Hứa Mạch mà chân thành đối xử với người Nhà họ Hứa, nhưng cũng phải xây dựng trên cơ sở người Nhà họ Hứa coi cô là người một nhà. Nếu như Nhà họ Hứa không chịu tiếp nhận cô thì cô cũng sẽ không dùng mặt nóng đi dán vào mông lạnh (1).
(1) ‘Mặt nóng dán lên mông lạnh.’ chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững (như cái mông lạnh). Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, lòng nhiệt tình không được đáp lại, giống như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.
Bác hai Hứa cũng không được coi như là quá thân thiện, Lâm Du cũng không quá để ý. Trong số những người Nhà họ Hứa, người đối xử tốt với cô nhất là Tần Khả Tâm, tiếp theo là Hứa Diệp Lỗi và Hứa Chấn Thiên. Đồng thời cô cũng để ý ba người này hơn. Nói đến vị trí của bác hai Hứa trong lòng Lâm Du thì còn không bằng Hứa Hoán nữa.
Về phần vị trí của Hứa Hoán ở trong lòng Lâm Du thế nào thì chỉ cần nghĩ lại những chuyện không vui trong quá khứ, cùng với việc Lâm Du chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho Hứa Hoán cũng có thể đoán được ít nhiều.
Ngay cả Hứa Hoán Lâm Du cũng không để trong lòng, huống hồ gì là bác hai Hứa? Chẳng qua là so với người xa lạ thì thân quen hơn một chút mà thôi, có cũng được mà không có cũng được, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ qua, tất nhiên cũng không khiến lòng cô tổn thương được.
Vì vậy cho nên Lâm Du không có dễ dàng tha thứ cho thái độ của bác hai Hứa như người ngoài nghĩ. Nếu như không phải cơn tức của Hứa Mạch khó tiêu thì chuyện này đã sớm được bỏ qua, không người nào còn nhắc tới nữa.
"Em cũng biết, chẳng qua là mẹ em, bà ấy... Ai, như vậy đi, đây là lần cuối cùng em nói đến chuyện này, xin chị họ nhẫn nại một chút." Sao Hứa Hoán lại không nhìn ra thái độ của Lâm Du. Đối với chuyện này, diễn dafnlê quysdôn Lâm Du là người bị hại, nhưng cũng là người đầu tiên tha thứ cho mẹ anh. Sở dĩ đến bây giờ chuyện này vẫn chưa bị ngửa bài, nguyên nhân không phải là vì Lâm Du, mà là bởi vì anh họ anh quá để ý đến Lâm Du, cũng bởi vì bác cả gái và bác cả trai cũng chung cùng một chiến tuyến, muốn ra mặt vì Lâm Du.
" Được, em biết rồi." Không tính tiếp tục nghĩ nhiều nữa, Lâm Du gật đầu một cái.
Đi ra khỏi nhà của Hứa Mạch và Lâm Du, Hứa Hoán thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào, điều nên nói cũng đã nói xong rồi, nếu còn gây rối nữa thì chính là bọn họ quá chấp nhất rồi.
Sau khi Diệp Di Nhiên nghe được chuyện này. Thật lâu vẫn không phản ứng lại, ngay sau đó lại đùng đùng nhổ nước bọt.
"Được rồi được rồi, không phải là chuyện gì lớn, đừng có cuống cuồng nữa." Đẩy một ly kem qua cho Diệp Di Nhiên, Lâm Du bất đắc dĩ cười cười.
"Có thể không nóng nảy được sao? Đây là chuyện gì chứ? Quả thực là..." Bởi vì bác hai Hứa là bác hai của Diệp Di Nhiên, thân là tiểu bối Diệp Di Nhiên quả thực không thể̀ nói xấu sau lưng, nín thật lâu đến mức sắc mặt đỏ bừng lên.
"Bác ấy không phải người xấu, chẳng qua là nhất thời nhanh miệng, quá lo lắng cho Hứa Hoán mà thôi." Vỗ vỗ bả vai Diệp Di Nhiên, Lâm Du nói.
"Ai, bình thường bác hai vô cùng tốt, đối xử với em và anh họ rất tốt, yêu thương giống như con của mình. Chẳng qua là không ngờ vừa đụng phải chuyện liên quan đến Hứa Hoán thì bác ấy lại trở nên như vậy." Nếu như không phải Lâm Du nói cho cô biết chuyện này thì Diệp Di Nhiên thật sự không tin bác hai Hứa lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà sự thật trước mắt, Diệp Di Nhiên không có cách nào làm bộ như không biết, cũng không thể không tin tưởng.
" Ừ." Đây cũng không phải là ngày đầu tiên Lâm Du gặp bác hai Hứa, mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng đại khái có nghe nói qua nhân phẩm của bác hai Hứa. Vói cách xử sự của bác hai Hứa thì quả thật không giống như người không biết phân biệt phải trái, sau đó tùy ý oán trách người.
" Coi như quên đi, dù sao chị họ cũng không tức giận, chuyện này cứ cho qua như vậy đi!" Diệp Di Nhiên khổ não ăn kem ly, lẩm bẩm. Nhưng cũng không có cách nào khác, thái độ của Lâm Du rõ ràng, cô cũng không tiện chạy đến Nhà họ Hứa để tìm bác hai Hứa mà truy hỏi chuyện này nữa.
"Chị cũng có ý này." Lâm Du nói chuyện này với Diệp Di Nhiên, thuần túy là muốn hỏi thăm xem Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan đã phát triển đến đâu rồi nhân tiện nhắc tới mà thôi. Vả lại cho dù chuyện này đã qua nhưng nhất định Diệp Di Nhiên sẽ còn nghe được từ chỗ khác nữa. Hôm nay nếu nói tới điều này rồi thì Lâm Du cũng không giấu giếm nữa.
Nói đến Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan, bởi vì Tần Nam tích cực chủ động, quả thật có tiến triển đáng vui. Nhưng vì Tần Nam bận rộn nhiều việc, gần đây lại bay sang vùng khác để quay phim, cho nên mới trì hoãn lại.
"Nhưng mà, thái độ của Tĩnh Lan cũng có xu hướng tiếp tục tiếp xúc. Em dò xét nhiều lần rồi, Tĩnh Lan không phải đang nói láo, cũng không cần phải gạt em vì chuyện này." Diệp Di Nhiên vừa nói vừa nở nụ cười, " Lát nữa em còn hẹn Tĩnh Lan đi dạo phố, nếu không thì chị họ cũng đi cùng đi? Sau đó thì có thể giáp mặt để hỏi thái độ Tĩnh Lan là thế nào rồi."
"Không được. Có em ở đây thì chị yên tâm rồi. Dù sao em giúp là tốt nhất, nếu như Tĩnh Lan có nhắc tới Tần Nam làm chưa tốt chỗ nào thì có thể nói tất cả với chị. Chị sẽ nhắc nhở Tần Nam chú ý, từ bỏ mấy khuyết điểm đó đi." Lâm Du tự biết mình và Doãn Tĩnh Lan không có quan hệ tốt đến mức có thể giáp mặt hỏi việc này được, huống chi cô còn đứng về phía Tần Nam.
" Được, không thành vấn đề." Diệp Di Nhiên đồng ý với nhiệm vụ mà Lâm Du giao, không chút hàm hồ trả lời, "Nghe ý Tĩnh Lan thì phần lớn là rất hài lòng với Tần Nam. Vấn đề còn lại là do sinh hoạt hàng ngày, xem tính tình có hợp hay không. Đợi Tần Nam quay xong vai diễn trở lại rồi hẳng nói đi! Tóm lại còn phải tiếp xúc nhiều một chút mới biết được."
Diệp Di Nhiên nói có lý, Lâm Du không hề phản đối, hơn nữa còn nhờ Diệp Di Nhiên truyền lời với Doãn Tĩnh Lan: Lần này Tần Nam quay phim xong sẽ có mấy tháng để nghỉ ngơi, đến lúc đó sẽ ở lại thành phố D, chung sống thật tốt với Doãn Tĩnh Lan.
Vốn dĩ xác nhận xong việc coi mắt cho Tần Nam thì Lâm Du liền cân nhắc đến tính chất công việc của Tần Nam. Nhưng vì vai diễn đã sớm được quyết định, lịch trình cũng đã sớm sắp xếp xong, từ chối không được, cũng không thể từ chối, Tần Nam liền phải đâm đầu vào công việc.
Nhưng Lâm Du đã thông báo lịch trình ngày kế tiếp cho quản lý của Tần Nam, để cho anh gác lại mọi chuyện trước. Nếu như không thể hoãn được lịch trình thì cũng sẽ cố gắng chọn ở thành phố D.
Có lẽ đây chính là phúc lợi của người nhà! Ngược lại Tần Nam không hề phản đối, mẹ Tần lại càng cảm kích từ nội tâm, tặng cho Lâm Du tới mấy món quà lớn, còn la hét hứa hẹn lúc Tần Nam kết hôn nhất định phải cho Lâm Du mấy cái bao lì xì...
Thái độ của mẹ Tần và bác hai Hứa đối lập nhau, cũng làm cho Lâm Du cảm nhận được rất sâu sắc. Thật ra thì không coi là chuyện lớn, nhưng hai vị trưởng bối lại rất để ý.
Bất kể nói thế nào thì việc Hứa Hoán và Tần Nam coi mắt cũng có một kết thúc. Không thể nào phủ nhận, Lâm Du thở phào nhẹ nhõm.
Nói đến công việc, gần đây Cố Nhiên rất hay oán hận. Không vì cái gì khác mà chỉ vì gần đây lịch trình của bà xã nhà anh quá nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống vợ chồng ngọt ngào như anh mong muốn.
"Cậu nghĩ ra cách gì để giảm bớt lịch trình trong ngày cho Tuyết Nhi chưa?" Nghe Cố Nhiên than phiền, Lâm Du dứt khoát hỏi.
"Không có!" Biết Triệu Tuyết Nhi thật sự thích diễn phim, Cố Nhiên lắc đầu một cái, nhưng vẫn có chút bực tức, "Tuyết Nhi lại chạy đến vùng khác, em cũng không thể đi dò xét, suy nghĩ một chút cũng thấy chua xót."
"Vậy thì đặt lại trọng tâm phát triển của Tuyết Nhi về thành phố D. Cũng không phải chỉ có quay phim mới được xếp vào giới diễn viên nghệ sĩ, quay quảng cáo, làm đại diện cũng đều là công việc của Tuyết Nhi. Cậu xếp lịch trình thích hợp một chút cũng có thể sắp xếp luôn thời gian ở chung với Tuyết Nhi." Lâm Du đề nghị như vậy là rất thật lòng.
So với Triệu Tuyết Nhi, Cố Nhiên lại rõ ràng tình cảm này hơn, cũng thay đổi càng ngày càng nồng nhiệt hơn. Nếu như bởi vì cứ mãi nhân nhượng, tạo thành xung đột không cần thiết thì theo Lâm Du là không đáng giá. Dĩ nhiên, diẽndafnleequysdoon Lâm Du sẽ không đề nghị để Triệu Tuyết Nhi ra khỏi làng nghệ sĩ mà chỉ có thể cố hết sức đưa Triệu Tuyết Nhi trở lại thành phố D thôi.
"Thật sự có thể sao?" Nghe Lâm Du nói, hai mắt Cố Nhiên sáng lên, trừng thật to. Anh cho là Lâm Du sẽ phản đối anh can thiệp vào công việc Tuyết Nhi, không ngờ Lâm Du lại phá lệ đứng về phía anh? Thật sự làm anh quá kinh ngạc!
"Dĩ nhiên có thể. Lịch trình trong ngày của Tuyết Nhi không phải do cậu quản lý sao? Chỉ cần cậu với Tuyết Nhi thỏa thuận là được, mà Tuyết Nhi cũng không có ý kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về." Mặc dù Lâm Du lựa chọn đứng về phía Cố Nhiên nhưng cũng không quên nhắc nhở Cố Nhiên không thể tự tiện hành động.
"Ừ ừ, em biết rồi. Yên tâm, em sẽ không miễn cưỡng Tuyết Nhi, cũng không nỡ để cô ấy đau lòng!" Lấy được câu trả lời hài lòng, Cố Nhiên vui vẻ cười, "Lâm Du, em quyết định rồi, khi Tuyết Nhi trở lại thì vợ chồng bọn em nhất định phải mời chị ăn cơm, báo đáp đại ân đại đức của chị."
Ăn cơm thì không sao, nhưng mà... Đại ân đại đức cái gì? Không phải là quá khoa trương rồi sao? Lâm Du không biết nói gì, dứt khoát không để ý tới Cố Nhiên đang nổi điên nữa.
"Em đi ra ngoài trước đây. Còn phải gọi điện thoại cho Tuyết Nhi để thỏa thuận chuyên mục quảng cáo, đại diện tiếp theo nữa!" Cố Nhiên bị Lâm Du lạnh nhạt đả kích không chút khách sáo khiến anh đang cực kỳ hưng phấn cười khúc khích đi ra ngoài lại cảm thấy hận không thể lập tức kéo Triệu Tuyết Nhi về bên cạnh để trông coi. Phải biết mỗi ngày anh nhìn thấy Hứa Mạch tới đón Lâm Du đều ghen tỵ đến sắp phát điên...
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
47 chương
68 chương
27 chương
31 chương
147 chương
62 chương