Ông Xã Là Người Thực Vật
Chương 117
Edit: susublue
Gặp mặt Doãn Tĩnh Lan, quả thật một chút xíu cảm giác không thú vị cũng không có. Nhưng loại thú vị này này không liên quan đến Tần Nam, anh không tham gia vào trò náo nhiệt này được.
Toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối, trọng tâm của Doãn Tĩnh Lan đều đặt trên người Lâm Du. Có thể nói cô cảm thấy hứng thú với Lâm Du hơn rất nhiều so với Tần Nam. Lần này gặp được rồi thì việc kết giao với Lâm Du hiển nhiên quan trọng hơn là coi mắt.
Vì vậy cho nên ngoại trừ lúc mới bắt đầu gặp mặt, giới thiệu tên mọi người một lượt, tùy ý lên tiếng chào hỏi ra thì Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan không hề nói chuyện dù chỉ một chút.
Đối với thái độ không hề coi trọng anh của Doãn Tĩnh Lan, nói thật, Tần Nam cũng có hơi ngại. Dù anh không coi trọng chuyện coi mắt này nhưng cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho đối tượng hẹn hò của mình hoàn toàn coi anh như cái ván lót cầu, chỉ lo làm quen với Lâm Du đúng chứ?
Kết quả là phải cố nén đến cuối cùng, lúc mọi người đứng dậy đi về, Tần Nam chủ động nói muốn đưa Doãn Tĩnh Lan về nhà.
"Ồ?" Diệp Di Nhiên kinh ngạc. Vừa mới nói chuyện trên trời dưới đất xong cũng không thấy Tần Nam có hứng thú với Tĩnh Lan. Sao đột nhiên lại trở nên nhiệt tình như vậy?
Lâm Du không nói gì mà chỉ nhìn về phía Doãn Tĩnh Lan. Chuyện này dĩ nhiên là phải để Doãn Tĩnh Lan tự làm chủ, ở đây không ai thích hợp để từ chối hay đồng ý giùm cô.
Nhận được ánh mắt của Lâm Du, Doãn Tĩnh Lan cảm thấy ấm áp, không thể không gật đầu một cái. Đối với Doãn Tĩnh Lan mà nói, hôm nay cô mới vừa quen biết Lâm Du, theo lý thuyết Lâm Du càng phải nghiêng về phía Tần Nam mới đúng. Vốn dĩ cô cho là sau khi Tần Nam đề nghị đưa cô về nhà thì Lâm Du nhất định sẽ đứng về phía Tần Nam. Nhưng thực tế lại cho thấy cô nghĩ lầm rồi.
Bởi vì chuyện này thiếu chút nữa gây nên hiểu lầm nên hảo cảm của Doãn Tĩnh Lan đối với Lâm Du lại tăng thêm một chút, ở một khía cạnh khác còn coi Lâm Du như bạn tối có thể tin tưởng.
Cũng là lúc này, rốt cuộc Doãn Tĩnh Lan đã hiểu tại sao Diệp Di Nhiên lại thích chị dâu Lâm Du này như vậy. Thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Du đáng giá.
"Đáng giá"... Hai chữ này nói ra thì rất dễ nghe, nhưng muốn để cho người khác thật sự cảm nhận được thì lại là việc khó. Chỉ dựa vào một ánh mắt mà Lâm Du đã làm được. Đến đây thì bầu không khí bỗng nhiên bắt đầu thả lỏng hơn.
Ngồi trên xe Tần Nam, Doãn Tĩnh Lan không tỏ vẻ xa lánh hay bất mãn gì. Ngược lại cô rất phấn khởi nói rất nhiều chuyện với Tần Nam.
Tần Nam rất buồn rầu. Mặc dù cũng chưa thể nói anh có hảo cảm với Doãn Tĩnh Lan nhưng từ lúc lên xe đến giờ mọi chuyện cô nói đều có liên quan đến Lâm Du chuyện, quả thực khiến anh không vui nổi. Nếu không phải ngại vì muốn giữ vẻ phong độ lịch sự thì sợ là Tần Nam đã sớm im miệng không nói gì, không thèm để ý đến việc Doãn Tĩnh Lan lải nhải không ngừng rồi.
Dĩ nhiên Doãn Tĩnh Lan cũng nhìn ra Tần Nam không tình nguyện. Nhưng Tần Nam không hề tỏ vẻ khó chịu chút nào nên cũng đã để lại ấn tượng không tồi trong lòng cô.
Lúc mới bắt đầu biết đối tượng hẹn hò là Tần Nam thì thật ra Doãn Tĩnh Lan cũng có ý xa lánh. Vừa nghĩ tới việc Tần Nam chẳng những là công tử Tần thị mà còn là ảnh đế quốc tế đại danh đỉnh đỉnh thì Doãn Tĩnh Lan hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khoảng cách giữa hai người rất chênh lệch, rất có thể sẽ xuất hiện trạng thái mất thăng bằng.
Với dáng vẻ này thì Doãn Tĩnh Lan không nghĩ là Tần Nam trước mặt cô có bản chất tư bản cuồng vọng. Có thể do năng lực của Tần Nam quá mạnh nên dù là đi tới chỗ nào cũng đều tỏa sáng, nhất định cũng không thiếu những ánh mắt ái mộ và truy lùng. Hoàn cảnh như vậy rất dễ khiến một người trở nên hư hỏng.
Doãn Tĩnh Lan thậm chí đã đặt Tần Nam ở vị trí cao cao tại thượng, ảo tưởng nếu như ánh mắt cao ngạo của Tần Nam liếc nhìn cô một cái thì cô nên ứng đối ra sao mới không rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng trên thực tế những gì Doãn Tĩnh Lan nghĩ lại hoàn toàn không có cơ hội để áp dụng. Cũng có lẽ bản thân Tần Nam quả thật có sự cao ngạo chỉ thuộc về riêng anh nhưng Tần Nam không hề tự đại như cô tưởng tượng. Ngược lại anh rất biết cách để cho người ta có lối thoát, diễn dafnlê quysdôn cũng chưa từng khiến cô mất mặt. Những điều này đều là ưu điểm mà Doãn Tĩnh Lan nhận ra được trên người Tần Nam.
Dĩ nhiên, Doãn Tĩnh Lan không biết chính là bởi vì hôm nay có Hứa Mạch và Lâm Du đi theo nên Tần Nam mới sẽ thu liễm như thế. Đồng thời, cũng bởi vì Doãn Tĩnh Lan và Diệp Di Nhiên có quan hệ thân thiết nên Tần Nam mới không thể tỏ vẻ trước mặt cô. Từ trước tới bây giờ, Tần Nam đối xử với bạn bè đều rất tốt.
Đưa Doãn Tĩnh Lan về nhà an toàn xong, Tần Nam trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Du. Bất kể như thế nào thì cũng phải nói lại với cô.
"Cảm giác thế nào?" Lâm Du đi thẳng vào vấn đề.
"Tạm được đi! Ngoại trừ nhiệt tình với chị hơn với em ra thì không có gì để soi mói." Tần Nam nói thật. Bỏ qua vài tiểu tiết mà anh vẫn căn cánh trong lòng ra thì mọi phương diện khác về Doãn Tĩnh Lan đều không kém. Dung mạo, tính cách, gia thế... Đều rất tốt.
"Vậy cậu có hứng thú tiếp tục tiếp xúc với cô ấy hay không?" Tần Nam trả lời rất sảng khoái, nhưng đều không phải vấn đề Lâm Du quan tâm. Doãn Tĩnh Lan tốt hay không và việc Tần Nam có thích cô ấy hay không hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Hai cô gái gặp lúc trước cũng không tệ, nhưng Tần Nam không thích nên cũng không xuất hiện.
"Để xem thử đã!" Tần Nam nhún vai, thái độ đối với chuyện này rất mơ hồ, "Em có dự cảm, tiếp theo cô ấy sẽ càng muốn gặp chị hơn. Hoàn toàn không thèm để ý đến em làm gì, chị sẽ nhận được lời mời của cô ấy. Chị không biết đâu, vừa rồi trên đường em đưa cô ấy về nhà cô ấy luôn nói về chị, hơn nữa còn chủ động đặt câu hỏi."
"Cậu không đổi chủ đề?" Lâm Du ngược lại không cho là Doãn Tĩnh Lan không có hứng thú với Tần Nam. Dưới cái nhìn của cô, Doãn Tĩnh Lan nguyện ý ngồi xe của Tần Nam về nhà đã là ám hiệu lớn nhất. Về phần nội dung cuộc trò chuyện của hai người, Tần Nam không chủ động bắt chuyện, chẳng lẽ để cho Doãn Tĩnh Lan bắt chuyện hỏi tình hình riêng tư của Tần Nam? Những vấn đề này sợ là chỉ có chính miệng cô và Diệp Di Nhiên hỏi thì mới biết được.
“ Em có nghĩ muốn đổi chủ đề nhưng lại cứ không làm được!" Đối với chuyện này, Tần Nam hô to oan uổng. Không phải là anh không mở miệng, cũng đã thử đổi đề tài thích hợp nhưng Doãn Tĩnh Lan lại quá hiếu kỳ về Lâm Du nên anh vốn không sánh bằng, cuối cùng cũng đành phải sờ mũi chịu trận.
"Vậy rốt cuộc cậu có nghĩ muốn tiếp tục gặp mặt Tĩnh Lan không? Tôi cảm thấy hai người tự hẹn riêng thì sẽ quen thuộc nhanh hơn. Dĩ nhiên nếu như cậu cảm thấy hai người trực tiếp hẹn gặp mặt sẽ lúng túng thì hãy để cho Di Nhiên đi theo. Hoặc là chờ đến cuối tuần, tất cả chúng ta cùng hẹn nhau ra ngoài làm tiệc nướng. Nhiều người thì nhất định sẽ náo nhiệt, nhưng hai người có thể tiến thêm một bước nữa hay không thì phải xem thái độ của cậu rồi." Bởi vì có quan hệ với Diệp Di Nhiên nên Lâm Du cũng ôm kỳ vọng ở chỗ Doãn Tĩnh Lan. Hôm nay gặp mặt xong cô cũng đánh giá Doãn Tĩnh Lan rất cao. Nếu như Tần Nam có thể thành đôi với Doãn Tĩnh Lan thì đương nhiên là không thể tốt hơn nữa.
"Em..." Nếu như là vì giúp anh và Doãn Tĩnh Lan xúc tiến tình cảm mới sắp xếp buổi thịt nướng thì Tần Nam lại không nén giận được. Sao đi nói chuyện yêu mà còn phải nhờ anh họ chị họ đi theo, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình quá ngây thơ, không khác gì một đứa trẻ.
"Nếu như cậu không có ý với Duẫn tiểu thư thì anh sẽ giới thiệu con bé cho Hứa Hoán." Vừa lúc đó, Hứa Mạch cầm lấy điện thoại di động của Lâm Du, không đầu không đuôi nói một câu.
"Anh họ!" Sắc mặt Tần Nam tối sầm lại, tức giận oán trách, "Không cho anh như vậy. Rõ ràng là giới thiệu đối tượng hẹn hò cho em, tại sao có thể để cho Hứa Hoán cướp mất?"
"Vậy phải xem coi rốt cuộc thái độ cậu thế nào. Duẫn tiểu thư người không tệ, cũng không phải là không phải cậu thì không được, tại sao không thể quen biết Hứa Hoán? So sánh với cậu thì nhất định Di Nhiên muốn để bạn thân của mình trở thành em dâu họ hơn. Ít nhất như vậy thì con bé với cô ấy sẽ thân càng thêm thân rồi." Hứa Mạch nhướn mày, cố ý kích thích.
Tất nhiên Tần Nam biết Hứa Mạch nói đúng, nên lập tức không thể nào phản bác nữa. Hít sâu một hơi, Tần Nam khẽ cắn răng: "Em biết rồi, em sẽ mau sớm liên lạc với cô ấy, không cần anh họ phí tâm giúp đỡ."
Ngắt điện thoại của Tần Nam, Hứa Mạch cười khó hiểu. Quả nhiên vẫn còn cần kích thích một trận mới có tác dụng. Nhưng xem ra chuyện của Tần Nam cũng coi như đã giải quyết được một nửa rồi, sau này Tiểu Du nhà anh không cần chạy tới chạy lui nữa.
Lâm Du không hề nghĩ như Hứa Mạch. Nghe Tần Nam nói sẽ liên lạc với Doãn Tĩnh Lan, trong lúc cô lại không xác định được rốt cuộc Tần Nam thật lòng hay là do bị Hứa Mạch khích tướng. Mặc dù cô rất hài lòng về Doãn Tĩnh Lan, hy vọng Doãn Tĩnh Lan và Tần Nam có thể tu thành chính quả, nhưng lại không hy vọng hai người bắt đầu bắt nguồn từ giận dỗi và phân cao thấp.
"Tần Nam không phải người tùy tiện kích thích một chút là có thể nhượng bộ. Nếu đổi lại là hai vị tiểu thư của hai ngày trước thì sợ là đã trực tiếp để cho Hứa Hoán lấy về nhà, Tần Nam sẽ không để ý tới. Cậu ta đồng ý tiếp tục liên lạc với Duẫn tiểu thư là bởi vì cậu ta không né tránh buổi gặp mặt hôm nay." Nhìn ra được Lâm Du lo lắng nên Hứa Mạch giải thích.
Cũng đúng. Lâm Du suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái, cảm thấy yên lòng. Chỉ cần không phải xuất phát từ mục đích không tốt thì những chuyện khác đều có thể từ từ.
Mẹ Tần rất cảm kích Lâm Du. Dù Doãn Tĩnh Lan và Tần Nam có thể thành đôi hay không thì ít nhất cũng bắt đầu vừa lòng. Vì vậy cho nên, mẹ Tần cố ý kêu Tần Khả Tâm chú tâm chọn vài món đồ trang sức cho Lâm Du rồi tự mình đưa tới Thần Thiên.
Không ngờ mẹ Tần và Tần Khả Tâm sẽ đến, Lâm Du đứng dậy nghênh đón. Chờ đến khi mẹ Tần đưa lễ vật ra Lâm Du mới phất tay lia lịa. Cô không cho là mình giúp được chuyện gì, chẳng qua chỉ ra mặt giùm một chút mà thôi, không coi là chuyện gì to lớn cả. Nếu nói ra thì Doãn Tĩnh Lan là do mẹ Tần chọn trúng, mà Tần Nam cũng tự mình quyết định, không hề liên quan đến cô.
"Cái gì không liên quan? Có liên quan rất lớn đấy! Nếu không phải vì thể diện của con và Hứa Mạch thì Tần Nam sẽ không chịu đi xem mắt. Hơn nữa dù nó có đi thì thái độ cũng sẽ không đứng đắn. Nhưng con và Hứa Mạch bận tâm đến chuyện này thì tính chất liền lập tức thay đổi. Tần Nam chẳng những trình diện đúng giờ ở buổi coi mắt mà còn không cố ý giở trò với con gái nhà người ta, gần đến giờ kết thúc còn đặc biệt ga - lăng đưa người ta về nhà... Trước không nói chuyện này có thể thành hay không, nhưng như bây giờ đã là vô cùng tốt rồi." Mẹ Tần vừa nói vừa cưỡng ép nhét lễ vật vào tay Lâm Du, không cho Lâm Du từ chối.
"Không sao, cầm đi!" Tần Khả Tâm trấn an vỗ vỗ bả vai Lâm Du, cười nói, "Đều là người một nhà, không cần quá khách sáo. Trưởng bối tặng quà là vì thích con, không phải vì cái gì khác."
Đã nói đến mức này thì Lâm Du cũng không tiện từ chối nữa nên đành yên lặng nhận lễ vật.
Lúc Doãn Tĩnh Lan gọi điện thoại tới hẹn Lâm Du thì mẹ Tần và Tần Khả Tâm vừa mới rời đi.
Nhìn cửa văn phòng chưa đóng lại, Lâm Du gật đầu một cái, đồng ý ăn tối với Doãn Tĩnh Lan. Đồng thời Lâm Du cũng nói Hứa Mạch sẽ đi theo.
"Tình cảm của chị Lâm Du và Hứa đại thiếu quả nhiên rất tốt." Doãn Tĩnh Lan nở nụ cười trêu chọc rồi nói tiếp, "Không thành vấn đề, vậy thì cung thỉnh Hứa đại thiếu đại giá quang lâm."
"Cũng gọi Tần Nam luôn đi! Hôm nay vừa đúng lúc cậu ta không có lịch làm việc, đang rảnh rỗi ở công ty."Chuyện Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan tiếp xúc với nhau, Lâm Du đã biết. Nhưng rốt cục hai người tiến triển như thế nào thì Lâm Du không có hỏi tường tận.
"Đi! Lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh ấy." Ngoài dự đoán của Lâm Du, Doãn Tĩnh Lan không để cho Lâm Du chuyển lời mà quyết định tự mình chủ động gọi điện cho Tần Nam.
Dĩ nhiên Lâm Du sẽ không chủ động nhận nhiệm vụ mời chào, mắt cô có ý cười, xác định rõ thời gian và địa điểm gặp mặt xong thì mới cúp điện thoại.
Sắp tới giờ tan việc, Diệp Di Nhiên gọi điện thoại tới, nhắc về tiến triển gần đây của Doãn Tĩnh Lan và Tần Nam.
Diệp Di Nhiên và Lâm Du khác nhau, cô đã quen biết với Doãn Tĩnh Lan lâu rồi, vì là bạn thân nên cô có thể không chút cố kỵ truy hỏi Doãn Tĩnh Lan một cách chi tiết. Bao gồm cả ấn tượng của Doãn Tĩnh Lan về Tần Nam, dienxdafnllequysdoon trong đó cũng có đủ kiểu nhổ nước bọt khinh bỉ và không hài lòng.
Nhưng nhìn tổng thể mà nói thì Diệp Di Nhiên không hề nghe được quá nhiều điều xấu về Tần Nam từ miệng Doãn Tĩnh Lan. Ngoại trừ nhắc tới bản tính cao ngạo đã ngấm vào trong xương của Tần Nam vì cái danh ảnh đế quốc tế ra thì Doãn Tĩnh Lan không có đánh giá anh tệ ở phương diện nào khác cả.
Cùng lúc đó, Lâm Du cũng nhắc tới cuộc hẹn với Doãn Tĩnh Lan cho Diệp Di Nhiên biết, chú trọng nhấn mạnh chi tiết nhỏ là Doãn Tĩnh Lan chủ động gọi điện thoại cho Tần Nam.
"Cho nên Tĩnh Lan chỉ có hảo cảm với Tần Nam thôi!" Diệp Di Nhiên quen biết Doãn Tĩnh Lan, tất nhiên cũng có thể đoán ra chút tâm ý thông qua nhất cử nhất động của Doãn Tĩnh Lan, "Nói như thế nào đây, Tĩnh Lan nói Tần Nam cao ngạo, không bằng nói lòng tự ái của cô ấy quá cao."
"Hả?" Diệp Di Nhiên nói vậy khiến cho Lâm Du không hiểu.
"Phụ nữ cũng giống vậy, khi đi xem mắt luôn suy tính xem đối phương có đủ ưu tú hay không, điều kiện càng tốt lại càng tăng tỷ lệ thành công, trong lòng cũng càng hài lòng. Nhưng Tĩnh Lan lại ngầm nhắc tới thân phận quốc tế ảnh đế của Tần Nam, không phải là quá mức để ý Tần Nam ưu tú hơn cô ấy thì là cái gì?" Diệp Di Nhiên vừa nói vừa khẽ thở dài một hơi, không khỏi thổn thức, " Tính tình Tĩnh Lan quá mạnh mẽ nên đến tận bây giờ mới chưa có người yêu. Những nam sinh từng thổ lộ với cô đều thua kém cô ấy nên vốn không lọt vào nổi mắt xanh của cô ấy. Nhưng người tốt hơn thì cô ấy lại đi so sánh theo bản năng. Đến cuối cùng càng để ý thì lại càng dễ sinh ra ngăn cách, kết quả là không giải quyết được gì."
Với điều kiện của Doãn Tĩnh Lan, có nhiều người đàn ông bám váy cô cũng không khiến Lâm Du bất ngờ. Nhưng khúc mắc của Doãn Tĩnh Lan mà Diệp Di Nhiên nhắc tới thì Lâm Du lại không thể coi thường.
Xem ra, nên nói với Tần Nam trước. Nếu Tần Nam có lòng thì sẽ biết nên làm thế nào để phá gỡ khúc mắc đó. Ngược lại, nếu Tần Nam không để ý thì chắc hẳn cũng biết nên làm thế nào để kéo dãn quan hệ với Doãn Tĩnh Lan. Nghĩ như vậy, Lâm Du nhấn nút gọi vào số nội bộ của công ty, kêu Tần Nam tới phòng làm việc của cô để nói chuyện.
Tần Nam không ngờ Lâm Du tìm anh để nói chuyện này. Anh hơi ngây ngẩn một lát rồi nhếch khóe miệng, cười với Lâm Du: " Được, em biết nên làm thế nào rồi, cám ơn chị. Sau khi chuyện này thành công sẽ mời chị ăn một bữa tiệc lớn."
Ý của lời này chính là thật sự có ý với Doãn Tĩnh Lan? Trong lòng Lâm Du nảy lên ý nghĩ này, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Buổi tối hôm đó bốn người gặp mặt chẳng qua chỉ là một buổi nhạc vui, sau khi ăn xong bữa tối liền giải tán. Lâm Du và Hứa Mạch đi về trước, Tần Nam có chuyện muốn nói với Doãn Tĩnh Lan nên đưa cô đi chỗ khác.
"Có vẻ bọn họ phát triển rất thuận lợi?" Ngồi lên xe, Hứa Mạch thuận miệng hỏi.
" Ừ. Không ngoài dự liệu, chắc là sẽ thành đôi." Nhìn Tần Nam coi trọng Doãn Tĩnh Lan, Lâm Du cảm thấy có cuộc cá cược giữa Hứa Hoán và Tần Nam, Hứa Hoán rất có thể sẽ thất bại.
"Cuối cùng cũng thành một đôi." Hứa Mạch cũng nghĩ đến Hứa Hoán vẫn chưa có động tĩnh gì thì cười một tiếng.
" Buổi chiều bác hai có gọi điện thoại cho em, hỏi tình huống coi mắt của Tần Nam." Biết Hứa Mạch đang nhắc đến cùng một chuyện với cô thì Lâm Du nói tiếp, "Em cảm thấy được hình như bác hai rất thất vọng, cũng không biết với ta hay là với Hứa Hoán nữa."
"Chắc là với Hứa Hoán. Mẹ anh có nói với anh chuyện này rồi, bác hai cảm thấy Hứa Hoán không nghe lời như Tần Nam. Cùng một người giúp đi coi mắt mà Tần Nam lại tiến triển thuận lợi hơn Hứa Hoán. Nhưng trên thực tế, Hứa Hoán có nhiều cơ hội chọn lựa hơn, chẳng qua là nó không nắm chắc được cơ hội." Hứa Mạch cũng nhận được điện thoại, không phải là bác hai gọi mà là Tần Khả Tâm gọi để thông báo.
"Chuyện về tình cảm không thể miễn cưỡng. Nếu Hứa Hoán quả thật không thích thì cũng không thể ép cậu ấy liên tục gặp mặt những người kia được.” Ngay từ lúc bắt đầu, Lâm Du đã căn cứ theo nguyên tắc tùy duyên để giúp đỡ rồi. Nhưng mà chuyện duyên phận vốn rất vi diệu. Có vài người có lẽ suốt cả đời cũng không tìm được duyên phận của mình, nhưng có vài người chỉ ra ngoài dạo một chút đã có thể đụng được một nửa của mình. Hai người ở cùng nhau là chuyện cả đời, miễn cưỡng cũng không được.
" Ừ." Hứa Mạch cũng có thái độ giống vậy. Cho nên về phía Tần Khả Tâm, anh thẳng thắn thể hiện lập trường không nên ép Hứa Hoán tiếp tục coi mắt, còn kêu Tần Khả Tâm giúp đỡ khuyên nhủ bác hai, không nên quá cố chấp.
"Về phía bác hai, em cũng trả lời như vậy trong điện thoại. Không biết trong lòng bác hai có không vui không, nhưng ngoài miệng thì cũng không phản bác." Thật ra thì Lâm Du vốn không muốn nói với bác hai điều này. Đơn giản là vì lòng oán niệm của bác hai quá mạnh, khi gọi điện thoại đều luôn quở trách Hứa Hoán không nghe lời, không cố gắng hòa hợp với người ta. Lâm Du nghe đến cuối cùng quả thực không nhịn được nên liền biểu đạt cái nhìn của nàng.
"Không sao. Bác hai tức giận sẽ tốt hơn, như vậy thì sẽ không kéo em tiếp tục giúp Hứa Hoán chọn đối tượng kết hôn nữa." Đối với chuyện này, Hứa Mạch lại ủng hộ bác hai tức giận. Nếu như bác hai Hứa không đến tìm Lâm Du nữa thì Hứa Mạch sẽ càng vui vẻ hơn vì anh và Lâm Du có thể khôi phục lại cuộc sống của hai người như ban đầu.
"Em vẫn cảm thấy tốt nhất không nên chọc bác hai tức giận. Nếu không lòng tốt của em lại biến thành chuyện xấu, cố hết sức cũng không có kết quả tốt." Bởi vì cô đã coi người nhà Hứa Mạch như người nhà của mình nên mới tận tâm tận lực giúp bác hai Hứa tuyển chọn đối tượng hẹn hò cho Hứa Hoán. Nhưng nếu bởi vì chuyện này mà bác hai Hứa tức giận thì Lâm Du sẽ trịnh trọng cân nhắc xem sau này có nên nhúng tay vào chuyện gì của Nhà họ Hứa nữa không.
Hứa Mạch sờ đầu Lâm Du, không nhịn được cười khẽ: "Có tin là lúc này em ở đây bối rồi thì ở chỗ mẹ anh đã biến thành trò đùa rồi không? Thái độ bác hai là gì, em vốn không cần để ý tới, bởi vì đã có mẹ anh ở đó rồi, bà ấy sẽ giúp em xử lý ổn thỏa. Ngược lại em chỉ cần nghĩ theo cách của mình, làm chuyện mà em thích là đủ rồi. Những cái khác cứ giao cho anh."
Có câu nói cuối cùng của Hứa Mạch Lâm Du lập tức an tâm. Gật đầu một cái, xua đuổi toàn bộ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi.
Lúc Hứa Hoán nhận được điện thoại của Hứa Mạch thì đầu óc còn mơ hồ. Chờ đến khi nghe xong chỉ thị của Hứa Mạch thì lập tức sáng tỏ, hứa sẽ xử lý tốt chuyện này, quyết sẽ không mang đến một chút phiền phức nào cho Lâm Du.
Mà trong lòng bác hai Hứa đúng thật là có chút không thoải mái. Dĩ nhiên bà biết chuyện này không liên quan đến Lâm Du, diễn dafnlê quysdôn cũng không nên giận cá chém thớt. Nhưng bà lại nghe Tần Khả Tâm nói Tần Nam xem mắt ba lần, Lâm Du đều dẫn Hứa Mạch đi cùng.
Bác hai Hứa biết rõ địa vị của Hứa Mạch ở trong lòng Hứa Hoán và Tần Nam. Bà có thể bảo đảm, nếu như không có Hứa Mạch đi cùng thì Tần Nam sẽ không coi trọng ba lần xem mắt đó, và lần cuối cùng cũng sẽ không thành công.
Nhưng về phía Hứa Hoán thì ngay từ đầu Lâm Du chưa từng đề cập tới việc dẫn Hứa Mạch đến giúp kiểm định. Bảy ngày, bảy cô gái, bảy lần ra mắt, Lâm Du đều tới một mình. Như vậy, bác hai Hứa không thể không suy nghĩ nhiều, Lâm Du không hề để ý đến Hứa Hoán đúng không?
"Mẹ, mẹ thật giỏi suy nghĩ lung tung. Anh họ không phải định hải thần châm, anh ấy ngồi ở chỗ này thì con có thể coi mắt thành công sao? Vậy mẹ tùy tiện ra đường kéo một tên ăn mày tới đây, chỉ cần anh họ ngồi kế bên thì con có thể sống với người đó đến hết đời phải không?" Bác hai Hứa là một người không giấu được cảm xúc, nghe Hứa Hoán hỏi thì bà liền run cả người. Sau đó liền bị Hứa Hoán nhổ nước bọt khinh thường.
"Mẹ không phải có ý này. Mẹ chỉ cảm thấy so sánh giữa hai bên thì hình như Tiểu Du dụng tâm cho Tần Nam hơn." Bác hai Hứa cũng biết mình không nên suy nghĩ nhiều, nhưng kết quả cuối cùng chứng minh Tần Nam đã thành công mà Hứa Hoán vẫn còn độc thân.
"Cái gì gọi là dụng tâm hơn? Hoàn toàn là do sách lược của mẹ và mẹ Tần Nam không giống nhau? Ngay từ đầu mẹ và bác cả lôi kéo cho được chị họ, ba người ở nhà trấn giữ, mời con gái nhà người ta đến làm khách. Trường hợp như vậy, anh họ cũng không phải người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, làm sao có thể phụng bồi ngồi bên cạnh được? Cho dù anh họ thật sự ngồi ở đây thì các vị tiểu thư kia cũng sẽ không không được tự nhiên không phải sao? Không chừng họ còn sớm đỏ mặt không được tự nhiên nữa?" Tức giận liếc nhìn bác hai Hứa một cái, Hứa Hoán nói chuyện không chút lưu tình, giọng điệu rất thẳng thừng.
"Nếu con bé cảm thấy không thích hợp thì có thể nói với chúng ta, sau đó chuyển địa điểm gặp mặt ra bên ngoài..." Hứa Nhị thẩm phản bác theo bản năng.
"Mẹ, nói như mẹ vậy thì không đúng rồi. Mẹ để tay lên ngực tự hỏi đi, nếu như khi đó chị họ thật sự nói ra ý kiến này, cảm thấy sự sắp xếp của mẹ không được thì mẹ sẽ cảm thấy thế nào? Nhất định sẽ cảm thấy chị họ không muốn để ý đến chuyện này, vốn dĩ là lười quan tâm nên cố hết sức bàn ra." Không đợi bác hai Hứa nói hết lời, Hứa Mạch đã cắt đứt, "Còn về phần Tần Nam là do ngay từ đầu mẹ Tần đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này, để cho chị họ dẫn Tần Nam cùng đi gặp mặt người ta, thấy thích hợp thì tiếp tục, không thích hợp liền giải tán. Trước khi gặp mặt, cũng không ai biết rốt cuộc có thể thành công hay không. Nói tới nói lui, chính là trùng hợp thôi."
"Vậy..." Bị con trai mình nói đến mức không chống đỡ được, bác hai Hứa nhếch miệng, im bặt.
"Mẹ, con nói thật với mẹ, con muốn có quan hệ tốt với chị họ. Lúc trước khi chị họ mới vừa tới nhà chúng ta, con vì giận cá chém thớt mà có thái độ không tốt với chị ấy. Nhưng bây giờ, dù là đứng ở phương diện tình cảm của anh họ hay là về phía chị họ thì con cũng không muốn lại có bất cứ mâu thuẫn nào với chị ấy nữa. So với những đối tượng hẹn hò không quen biết kia thì trong mắt con, chị họ và người nhà này quan trọng hơn nhiều. Cho nên đừng vì người ngoài mà tự gây mâu thuẫn với người nhà mình nữa, không đáng giá." Hứa Hoán nói xong những lời này cũng không nhiều lời nữa mà lập tức xoay người rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
37 chương
81 chương
10 chương