“Vậy thì tại sao anh lại làm thế này?” Sở Nhược Phi sắc bén nói: “Tôi ở bên anh nhiều năm như vậy chẳng phải tốt hơn bốn năm ngắn ngủi cô ấy ở bên anh sao? “Nhược Phi, đó không phải là bốn năm, đó là cuộc sống của tôi” Chu Thẩm Ngôn cười rạng rỡ hơn. Giống như trở lại thời trẻ. Sở Nhược Phi cảm thấy lồng ngực vô cùng bí bách, bà ta ôm chặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn: “Không được, tôi không ký được, tôi là vợ anh, mãi mãi là vợ anh!” “Nếu em không đồng ý thì tôi sẽ ra nước ngoài. Sau hai năm tôi sẽ nộp đơn tuyên bố đơn phương ly hôn. Lúc đó em sẽ không nhận được một xu.” “Anh cho rằng tôi tới với anh vì tiền sao?” Chu Thẩm Ngôn cười lắc đầu: “Tại sao thì tôi không muốn biết cũng không theo đuổi nữa. Chỉ là tôi không có dũng khí đối mắt với quá nhiều người. Tôi đã nói hết rồi. Từ bây giờ tôi muốn sống cho chính bản thân tôi Ông ta đứng dậy không nói thêm gì nữa, giống như một người đã quá mệt mỏi vì thời gian Một số người nói rằng kể từ đêm giông bão. đó, không ai nhìn thấy người chủ gia đình họ Chu khôn ngoan và dũng cảm đâu. Có người nói còn ác hơn, cho rằng ông theo đuổi sự giác ngộ tối thượng và cưỡi bò tót bỏ đi rồi. Người ta cũng nói rằng lãnh đạo cao nhất của Chu Hoàng Anh đã gửi cấp trên và cha của anh ra †òa án quân sự, người đàn ông đó đang trốn tránh vì sợ tội phạm. Nhưng tất cả đều không có vấn đề gì. Chu Thẩm Ngôn không bao giờ trở lại Trung Quốc. Vài ngày sau Chủ ngân hàng đã tuyên bố phá sản trong khoảng thời gian đó. Suy đoán lớn nhất của dư luận là khi nào Lâm Ngọc Linh sẽ ly hôn với Chu Hoàng Anh, đáng tiếc việc đoán già đoán non chỉ đợi đến khi nhà họ. Mạc nhận ra cô. Ngay khi biết tin, cả nước sôi sục. “Con mẹ nó, nữ gia chủ? Đến, đến, đi ra xem trước kia nói người ta chỉ là một cái tượng đài rẻ tiền, giờ cùng nhà họ Mạc kết hợp thử xem” “Thật là khủng khiếp. Nhà họ Chu bị phá sản và nhà họ Mạc lập tức nhận ra Lâm Ngọc Linh. Hèn gì ông Chu đó bỏ đi mà không có gì cả. Hóa ra là con rểt” “Đây là một câu chuyện hay?” +1 like cho người bên trên” “Chờ đã, tôi muốn +10086!” Có rất nhiều phiên bản tình yêu trên Facebook. Thật không may những gì họ nói không có gì là đúng. Một ngày sau, Leo rút ra kinh nghiệm sống của chính mình, đồng thời nêu lại vấn đề của ông nội Chu và bị tòa án quân sự tuyên án .Ông sống trong nhà tù hạng 1. Dù có người ăn uống nhưng triết lý sống của ông ta chỉ đơn giản là tàn khốc. “Tôi nghĩ ông ta có thể đọc lịch sử không tốt.” Một lát sau. Mạc Lương Thành đã đưa ra một câu như vậy để miêu tả về ông nội Chu Chu Hoàng Anh cảm thấy rất đúng. Sau đó cả hai giải quyết mối bất bình của họ và gọi cho Lâm Ngọc Linh. Thành phố Hồ Chí Minh. Leo đang bị hàng chục khẩu súng nhắm vào. “Anh đang làm gì vậy?” Mộ Lương Thành lười biếng dựa lưng vào ghế tựa, bên trái là Vũ Hồng Hoàng, bên phải là Lâm Ngọc Linh “Cung cấp cho mọi người thông tin. Đây là một ổ đĩa flash USB” Leo ném thứ đó lên không trung. “Đây là hồ sơ chỉ tiết về nhiều điệp viên và những người đã bị chèn ép ngoài tôi. Ö, người của tôi cũng có nhưng tôi nghĩ anh sẽ không động chạm tới họ.” “Anh định đi à?” Chu Hoàng Anh nhìn “anh trai” của mình với vẻ mặt phức tạp. Leo nhướng mày: “Nếu anh cho tôi con nai nhỏ đó, tôi sẽ không rời đi.” “Đi chỗ khác đi” “Con nai nhỏ, nhìn anh ta hung dữ như vậy, cô có muốn suy nghĩ lại về tôi không?” Leo cười Ánh mắt Lâm Ngọc Linh cũng có chút phức tạp, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô không kịp tiêu hóa, cũng không còn não để suy nghĩ xem Leo là chân thành hay đang hành động, nên cô đơn giản là không nói gì. Một thời gian dài cũng không thấy cô phản hồi Leo thở dài: “Thật phí lòng một lần trong đời”