Đối lập với vẻ ồn ào của Lâm Ngọc Huy, Tiêu Thành Đạt trông cực kỳ yên tĩnh. Nói về chuyện này, nếu không phải ngày hôm đó Chu Hoàng Anh gây ra rắc rối, anh sẽ không, bao giờ nghĩ rằng mình có thể thuận lợi trở về Việt Nam làm phẫu thuật, giải quyết triệt đế những vấn đề của bản thân. Và nếu không phải anh cứ mặc kệ Lâm Ngọc Linh tính tình nóng nảy sống cùng anh một thời gian, thì anh sẽ không bao giờ †in, trên đời này lại có thể tồn tại một loại ôn nhu có khả năng tái sinh chồi non đã khô héo từ lâu trong lòng anh. Đối với chuyện này, anh cũng không rõ ai là người đang lợi dụng ai Có lẽ là tất cả, ba người cùng lợi dụng lẫn nhau. Quán cà phê Internet Starlight. Chu Hoàng Anh kéo Ngọc Linh, người trông như một cô nhóc vị thành niên, đến một quán cà phê Internet rồi chọn một phòng Mãi đến khi anh cứ thế đẩy cô vào ghế, tự mình bật máy tính cho cô, đồng thời click chuột đến vị trí đăng nhập tài khoản, Lâm Ngọc Linh mới nhận ra thì ra anh thực sự muốn chơi game cùng cô “Đánh đối kháng hay chơi xếp hạng đây?” Cô xoa xoa tay: “Cũng lâu rồi em không chơi game.” “Vừa nấy còn không phải chính em đòi sống đòi chết cũng không chịu chơi hay sao?” Chu Hoàng Anh liếc nhìn cô, đôi môi khẽ nhếch lên có chút giễu cợt. “Dù sao thì cũng đã tới tận đây rồi, không còn cách nào khác mà” Cô lẩm bẩm. Miệng nói một đẳng, tay làm một nẻo” Ai chà, thủ trưởng của cô lần này thực sự đã học được cách nói đùa rồi, thật đáng chúc mừng. Ngọc Linh sắp xếp phân loại các năng lực của mình (năng lực tồn tại của các thiết bị trong trò chơi), và liếc nhìn ID của anh ấy: “Anh chọn mấy ký tự này là có ý gì vậy?” “Số linh tinh thôi” Anh nói. “Đúng là phong cách của anh” Lâm Ngọc. Linh cười nhạt, thêm anh làm bạn trong game. “Hả, anh thực sự đã đạt đến cấp độ ba mươi chỉ trong vài ngày? Lại còn nhận được hạng bạch kim nữa? Anh đã tìm được cách hack tăng cấp phải không?” Tất nhiên là không. Sau khi làm quen với thao tác, đạt đến cấp ba mươi thực ra không có gì khó. lều được sắp đặt tốt, Không biết vì trò chơi này vốn dĩ phù hợp với anh hay vì nó quá đơn giản, chỉ là với thứ hạng hiện tại của anh, thì việc chơi cùng cô sẽ không gặp khó khăn gì cả “Này” Ngọc Linh đột nhiên quay sang bên cạnh, chống căm nhìn người đàn ông. “Sao thế?” “Anh đang chơi game vì em à?” “” Anh khẽ mím môi, không trả lời. “Anh biết không, trong hội chơi game có một nhân vật, à không phải, nói chính xác thì là có một tay dẫn chương trình tên là gấu trúc Ninh Phong. Anh ta có một tật xấu là hễ thích một cô gái nào đó thì lại không thể nói được gì nữa. Anh lúc này xem ra cũng giống Ninh Phong đấy, nói ra sư thật khó lắm hả?” Anh chỉ muốn đích thân đưa cô trở về. Vậy mà cô vẫn như cũ, rất dễ dàng có thể khiến anh trở nên khó chịu, không ngững thế còn làm rất tốt, như thể đây là khả năng thiên bẩm của cô vậy. Nhưng lần này, trước khi Ngọc Linh quay đầu lại, anh đột nhiên cúi xuống, ôm lấy gáy cô và hôn thật sâu, Cô còn chưa kịp phản ứng lại hay có thể vùng vẫy, anh đã buông tay. “Anh không cần nói, em nên tự biết mới đúng” “Biết gì cơ?” Cô ngẩn người thắc mắc. “Vợ của Chu Hoàng Anh, chỉ có thể mang họ Anh một lần nữa dừng lại, không nói gì cả. Ngọc Linh hiếu sai ý của anh, liền chậc lưỡi: “Có quá nhiều người họ Lâm trên thế giới này, vậy ng sẽ là vợ yêu của anh phải không? Thật vô ‘Vốn dĩ đây không phải điều Chu Hoàng Anh muốn nói tới Tuy nhiên, bây giờ rõ ràng không phải là lúc để giải thích. Nhìn cô gái còn ngây thơ lại buộc phải ngụy trang bằng lớp ngoài mạnh mẽ chỉ vì bị anh bất ngờ kéo đi, có lẽ cô vốn không muốn cùng anh quan tâm đến bất cứ điều gì sai đúng vào thời điểm này, chỉ cần có thế tận hưởng thời gian hai người bên nhau là đủ Bởi vậy, thân thế thực sự của cô, lúc này cũng không cần thiết nhắc tới. Chu Hoàng Anh khế thở dài, bấm vào bảng xếp hạng mời cô: “Nào, cùng chơi một ván đỉ” “Thật không ngờ kiếp này còn có cơ hội cùng anh chơi game. Chuyện ở quân khu không sợ sẽ ảnh hưởng gì chứ?” “Không sao đâu” “Nếu anh vì chơi game mà bị ông nội đánh, cả đời này em sẽ không thèm để ý tới anh nữa.” Trước kia, cô cũng thường xuyên dùng những, lời đe dọa như vậy với anh, nói với anh răng cô có thể một mình sống tốt, không cần ở bên cạnh chăm sóc cô. Nghĩ đến chuyện này, trong vô thức thật ra cô đã gom lại rất nhiều thất vọng mỗi lần anh “Ừm” một tiếng bằng thái độ nghiêm túc. “Em có thể làm vậy sao?” Bàn tay cầm chuột của Lâm Ngọc Linh thoáng giật mình “Đừng nói nhảm nữa, mau bắt đầu chơi thôi? Cô cao ngạo trả lời.