Quân y vừa rời đi Toàn bộ phòng làm việc lại rơi vào yên tính hoàn toàn. Chu Hoàng Anh một tay đè ở dạ dày, mi mắt chau lại, khí tức tăng thêm mấy phần. Đau này, vẫn kém hơn nỗi đau trong tâm can gấp một ngàn lần. Đảo mắt Sáu ngày trôi qua. Lục Vương dựa vào trên ghế ở tầng hầm, nhìn Lâm Ngọc Linh yên lặng làm việc ở bàn làm việc. Trên người cô tản ra một loại khí chất ưu nhã ung dung rất hấp dẫn anh ta. Điểm này, cô càng ngày càng giống Tiêu Thành Đạt, như mèo vậy, mang điểm lười biếng lại không mất cao quý, kiêu ngạo. Năm đó, anh ta lựa chọn cùng Tiêu Thành Đạt đi trên con đường nguy hiếm tứ phía này, cũng là bởi vì điểm đó. Người như vậy, không dễ dàng sai lâm, hơn nữa tự tin không giải thích được trên người bọn họ, rất dễ dàng cho người ta cảm giác an toàn. “Tôi nói các người kiểu gì cũng phải trả lời chứ, có muốn gặp Tạ Ô hay không? Tôi đã hỏi mất năm ngày rồi đó hai bạn ơi” “Tùy: Dường như là đồng thời đáp. Tiêu Thành Đạt cùng Lâm Ngọc Linh cùng nhau mở miệng Hai người đang làm việc trên máy tính đồng thời ngừng tay, quay đầu nhìn nhau cười một tiếng, lại tiếp tục quay đầu về làm việc. Động tác giống nhau kia dù có nói là anh em sinh đôi sợ rằng cũng không có người nào có ý kiến. Lục Vương gãi gãi sau gáy, nói “Vậy chúng ta ngày mai đi nhé? Đã bảy ngày rồi” Ngón tay Lâm Ngọc Linh ngừng một lát. Hóa ra đã bảy ngày rồi Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều đi dâng hương, mỗi ngày đều đặn như một cỗ máy làm hết những việc này, bất tri bất giác, thật giống. như đã thừa nhận suy nghĩ mẹ đã qua đời. Đây là biện pháp Tiêu Thành Đạt nghĩ ra để di dời sự chú ý của cô hay sao? Biến đau đớn thành một thói quen, sau đó im hơi lặng tiếng, đem thói quen này biến thành thứ có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn. Lúc cô sững sờ, ngón tay trong lúc lơ đấng đụng phải một vật. Rất nhanh, công việc dang dở trên máy vi tính biến thành một màn đen nhánh “Đây.. Chuyện gì xảy ra?” Lâm Ngọc Linh nhìn màn ảnh mà sửng sốt khôn nguôi, “Làm sao tự nhiên tối đi thế này?” Tiêu Thành Đạt đi tới, đứng ở bên cạnh cô, ngón tay dài thao tác ở trên bàn phím một lát sau mới ngừng, hình ảnh lại sáng lên toàn bộ. Lâm Ngọc Linh: Trong vòng hai ngày này, cô có thể học thao tác chương trình máy tính với Tiêu Thành Đạt đã không dễ dàng gì rồi. Nếu muốn giống như anh ta hoàn toàn không nhìn màn ảnh mà có thể làm việc như vậy… Cô có thể là thật sự có chút không theo kịp. Suy nghĩ một lúc, cười khố nói: “Sư phụ, anh như vậy quá đả kích người khác.” “Xem thật kỹ để mà học thật tốt” Người đàn ông nhàn nhạt nói một câu, nghiêng đầu nhìn về Lục Vương: “Anh đi chuẩn bị, sáng mai đi: “Đây ý là, lái xe dã ngoại đĩ?” Người đàn ông gật đầu. Lục Vương nghe cao hứng giơ hai tay lê “Anh ta tại sao cao hứng như vậy?” Nhìn Nhị sư phụ đi xa, Lâm Ngọc Linh có chút khó hiếu “Tự mình đi hỏi” Tiêu Thành Đạt dừng một chút, “Hôm nay nghỉ ngơi một chút đi” “Được.” Cô gật đầu cười mi mắt cong cong. Mấy ngày nay, Lâm Ngọc Linh thật trở nên thành thục không ít, không còn tính khí trẻ con như trước. Ngay cả lúc nói chuyện cùng anh ta, cũng sẽ không ngây thơ ngốc nghếch, mang một loại cảm giác hiểu rõ đạo lí, không cố chấp. Tiêu Thành Đạt vừa vui vẻ yên tâm, lại có chút đau buồn cho cô. Rõ ràng Cô có thể không cần như vậy. Lầu ba. Lâm Ngọc Linh đuổi kịp Lục Vương, vỗ xuống vai của anh ta: “Nhị sư phụ” “Trò nhỏ, sao cô cũng lên đây?” “Sư phụ nói tôi hôm nay có thể nghỉ ngơi rồi Tôi muốn đi lên hỏi anh một chút. Tại sao nhắc đến chuyện lái xe dã ngoại lại vui như vậy?” “Xe dã ngoại tốt vô cùng, nhưng lên đường rồi mới biết được” Lục Vương thần thần bí bí Lâm Ngọc Linh híp mắt, không truy hỏi những chuyện này nữa. Trở lại phòng của mình, tùy tiện xếp một vài món đồ, sau đó ném một cái cặp cho Lục Vương. Nhìn cô chỉ có một cái va li, anh ta có chút không tin: “Chỉ một cái?” “Nếu không thì sao ?” Cô hỏi ngược lại “Mang nhiều nữa đi, mang thêm quần áo. Lỡ may lần này anh ta lại phải đi mấy chỗ như rừng rậm gì đó, mấy bộ đồ này khẳng định không đủ” Vậy à? Lâm Ngọc Linh lần nữa trở về phòng soạn lại đồ. Lúc lấy quần áo, cô thấy một miếng kim loại nhỏ, lẳng lặng nắm trên bộ quần áo lúc trước cô. mang đến. Trong nháy mắt, bỗng ngơ ngẩn.