“Là một quần chúng buôn dưa lê, tôi không thể nhịn được nữa. Tôi sẽ báo cáo với giảng viên rằng tôi muốn chuyển lớp, tôi không muốn chung lớp với những người phụ nữ bẩn thỉu làm ô nhiễm không khí như vậy” Những lời bàn tán này ít nhiều cũng đã ảnh hưởng đến Lâm Ngọc Linh, nhưng may mắn thay, cô đã tìm lại đầy đủ tất cả mọi thứ quan trọng. Sau khi dùng khăn ướt lau sạch những ngón tay và đồ vật bị làm bẩn, cô bước trở lại vị trí của mình, dùng ánh mắt vô cùng tức giận và không cam lòng nhìn Đường Mai. Mặc dù bình thường cô rất hiền lành nhưng không phải là không có tính nóng nảy, mọi tế bào trong cơ thể cô giờ đây đều đang kêu gào tức giận. Nhưng cô vẫn còn biết phân biệt nặng nhẹ, Đường Mai và những người này rõ ràng đang nhắm vào cô. Nếu cô thực sự không kiềm chế được cảm xúc của mình mà lao tới để dạy dỗ bọn người Đường Mai thì trước tiên chưa nói đến việc cô có phải là đối thủ của họ hay không, thì cô đã đắc tội bên phía nhà trường. Nếu thật sự như thế thì cái được không đủ bù đắp cái mất Nghĩ đến đó Lâm Ngọc Linh lại cố gắng kìm nén cơn tức giận, cô lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tìm chỗ ngồi mới Nhưng Đường Mai kia lại không có ý định để cô đi dễ dàng như vậy, cô ta nắm lấy cánh tay đang chuẩn bị rời đi của Lâm Ngọc Linh: “Muốn đi đâu hả? Sao nào? Đắc tội tao xong rồi lại muốn bỏ đi dễ dàng như vậy sao? Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như thế chứ hả?” Đã như vậy thì Lâm Ngọc Linh cũng không trốn tránh nữa, cô nhìn thẳng vào Đường Mai, đúng mực hỏi: “Cô còn muốn thế nào nữa hả? Đầu tiên là cô đến chiếm vị trí của tôi, sau đó ném đồ của tôi vào thùng rác, muốn tính sổ cũng không đến phiên cô chứ hả?” Nghe vậy, Đường Mai càng tức giận nhảy dựng thẳng lên, cô ta không còn dè dặt chút nào, trực tiếp nắm tóc của cô kéo về phía trước. “Ai dô, mọi người mau nhìn đi, trường học của chúng ta đã xuất hiện một người phụ nữ không biết xấu hổ vô địch trong lịch sử, chẳng những là một con đ*** không biết nhục mà còn dám đứng đây ăn nói hùng hồn nữa” Lâm Ngọc Linh giống như một chú hề bị lột sạch đem ra phơi bày trước mặt mọi người, cô cần đôi môi đỏ mọng của mình nói ra cái điều mà cô đã nói rất nhiều lần trước đây: “Tôi không phải là một con đ***” Nhưng kết quả vẫn vậy, không ai tin cô. “Không phải? Con đ*** nào cũng nói mình không phải, giống như tội phạm có bao giờ. thừa nhận mình đã làm chuyện phạm pháp bao giờ đâu?” Đường Mai dùng sức kéo mặt cô, cẩn thận ngắm nghía một phen sau đó chán ghét nói: “Chậc chậc, rốt cuộc là mày có chỗ nào hơn người chứ hả? Còn dám vọng tưởng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đi dụ dỗ thủ trưởng, đúng là không tự biết mình mà, mày xứng với thủ trưởng sao?” Một câu rồi lại một câu như dao cùn cứa vào tim Lâm Ngọc Linh, nỗi đau trên da đầu của cô cũng không thể sánh bảng nỗi đau trong lòng, vành mắt cô đỏ hoe, cố gắng giấy giụa: “Buông tôi ra, các người căn bản cũng không biết rõ tình hình” Lúc này cô có miệng nhưng không thể nói thành lời, dùng hết sức đẩy Đường Mai ra, sau đó cầm đồ của mình lao ra khỏi phòng học. Đường Mai bị đẩy một cái cơ thể liền loạng choạng, cô ta không ngừng mắng to: “Chết tiệt, con nhỏ khốn nạn này, mày đừng để tao gặp lại mày!” Phía sau, bạn tốt của Đường Mai là Trần Ái Như cố ý bỏ đá xuống giếng nói: “Ai dô, Mai à, cậu cũng thật là! Tại sao lại ném đồ của Lâm Ngọc Linh vào thùng rác chứ? Làm như vậy có quá đáng lắm không?” “Con đ*** chính là rác rưởi, rác rưởi thì nên sống trong thùng rác” Đường Mai khinh thường chế nhạo. Trần Ái Như ống ẹo cười: “Nói như vậy có vẻ không hợp lý lắm, người ta là đi dụ dỗ thủ trưởng đó, lẽ nào cậu không sợ cô ta sẽ cáo trạng với thủ trưởng để anh ấy dạy dỗ cậu sao?” Nghe thế Đường Mai càng thêm khinh thường, cô ta khinh thường đến nổi sắp trợn mắt lên trời: “Cái đồ hồ ly tinh này thì có thể tạo ra sóng gió gì chứ? Ai biết cô dùng biện pháp gì để nhờ thủ trưởng giúp đỡ chứ, hừ bây giờ thủ trưởng còn muốn tránh không kịp chứ đừng nói là ra mặt giúp đỡ cô ta!” “Cô ta cứ lên tiếng cáo trạng đi, nếu như mời được thủ trưởng đến đây thì coi như tớ thua!”