Ở phòng khách, trên chiếc ghế sô pha bọc vải tinh xảo, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau. Người đàn ông với chiếc áo khoác đen như áo choàng trên vai vươn tay nhấc chiếc nĩa màu đỏ trước mặt, nhấp một ngụm rồi gật đầu hài lòng. Anh ấy lấy kem và đường thêm vào đó, và dùng thìa khuấy nhẹ. Các ngón tay của anh ấy mỏng và dài, và các khớp xương để lại những vết sẹo theo năm tháng, giống như huy chương chỉ là, nó trông hơi gầy và yếu, và có vẻ như không phải là một vị tướng đã được trải nghiệm trong nhiều trận chiến. “Anh tự mình tới đây, có vẻ cũng không dễ dàng gì” An Mạch ngồi ở đối diện, khóe miệng hơi phác lên, mang theo ý mỉa mai, cầm chén trà lên ngửi nhẹ nhàng nói, “Giống như chén trà này.” “Anh có thể tìm loại đường trắng tốt nhất từ Thụy Sĩ, loại kem tốt nhất từ Mỹ, và cuối cùng chọn loại trà ngon nhất từ Việt Nam. Lời đồn đại đại thiếu gia An Mạch thích tiêu tiền là sự thật, nhưng xem ra, tiền tiêu rất đáng đúng không?” “Nhất định là anh Mạc Vinh Thành cũng. khó đối phó như lời đồn đại. Tôi chỉ đang nói chuyện trà, anh đã xử lý tôi ngay.’ An Mạch dừng lại sau khi nói, “Tôi không thích nói về chuyện này.” “Trong hai đến ba lần giao chiến mới biết ai thắng ai được chứ” Xem ra anh ta đã chiếm được ưu thế, nhưng thật ra chỉ là lợi dụng sự kém ăn nói của đối phương, ngược lại có chút không hiệu quả, coi như là ăn hiếp, không thể không nói là chiến thẳng được Mặt khác, An Mạch này… Anh ấy không nói nhiều lắm, nhưng thật ra khi đem so trà với anh ấy, ít nhiều coi thường anh. Thủ thuật này, nó thật thông minh. Mạc Vinh Thành khóe miệng hơi giật giật, cười nhẹ một tiếng: “Chẳng phải là nếu anh không nói, tôi cũng sẽ không xúc phạm anh sao.” “Mạc Vinh Thành tôi đã xúc phạm tới ai?”, “ Chẳng phải là tôi sao” Không đợi An Mạch trả lời, Chu Hoàng Anh vừa đi xuống cầu thang đã mở miệng, hơi đưa tay lên đóng còng trên cổ tay, đôi mắt mờ mịt nhìn chăm chằm anh ấy, khóe miệng cũng nở một nụ cười. Anh ấy chỉ cười thôi mà cũng lạnh đến mức thấu xương. “Đúng vậy, cách đây rất lâu, tôi đã xúc. phạm một người không nên xúc phạm” Mạc Vinh Thành đứng dậy, đặt cốc xuống, gặp Chu Hoàng Anh, “Nhưng bây giờ chúng ta phải chung tay giúp đỡ nhau” “Lý do là gi?” “Những lý do khác đều đúng về mặt chính trị, nhưng có một lý do khiến anh không thể từ chối.” Mạc Vinh Thành không muốn đi vòng tròn một chút nào, vì vậy anh ấy trực tiếp nói ra cái tên, “Lâm Ngọc Linh”. Chu Hoàng Anh cau mày, ánh mắt vốn đã lạnh lùng nay ánh mắt càng sâu, cực kỳ sát khí và nguy hiểm. “Cô ấy là em gái của tôi.” Anh ấy chỉ nói một câu, không gian trở nên yên ắng như có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc trong phòng khách Không chút chậm trễ, Mạc Vinh Thành giơ bản báo cáo trong tay lên: “Theo đối chiếu DNA, cô ấy là con gái ruột của mẹ và bố tôi.” Không gian vẫn im lặng như chứ đầy sự chết chóc. “Chu Hoàng Anh, anh đã là đối thủ của tôi nhiều năm như vậy. Bây giờ có lẽ hơi khó để lấy được em gái của tôi.” “Mạc Vinh Thành, anh đang tìm đến cái chết!” Mạc Vinh Thành cười tủm tỉm: “Tôi nghĩ anh cũng nên nhớ tới một tin đồn từ nhiều năm trước. Tôi hoàn toàn không phải con trai nhà họ Mạc. Tôi đã so sánh ADN của mình với Lâm Ngọc Linh. Anh đoán kết quả là…” Không cần chờ đợi lời nói của anh ta, Chu Hoàng Anh đấm vào mặt anh ta, và khi Mạc Vinh Thành không có chút phản kháng nào, anh ấy đá mạnh vào ngực anh ta Rõ ràng là hôm nay Thành, anh ta dám. nhận Linh là người thân, Hoàng Anh muốn anh ta trực tiếp chết ở chỗ này! Mạc Vinh Thành cố giữ thăng bằng, xấu hổ đứng lên trên sô pha, xoa xoa khóe môi, cười thâm trầm: “Anh sợ hãi sao? Không ngờ sau khi cùng tôi đánh nhau nhiều năm như vậy, anh thật sự vẫn là át chủ bài.’, “Nếu không phải anh và Tiêu Thành Đạt ở bên cạnh nuôi nấng cô ấy, tôi đã không gặp được. cô ấy rồi nảy sinh sự hoài nghi.” “Muốn chết tôi có thể đáp ứng anh!”, Chu Hoàng Anh di chuyển, và khi anh gần như nằm lấy cổ họng anh ta trước mặt mình, thì đột nhiên có âm thanh đi xuống cầu thang phía sau anh “Mới sáng sớm mọi người làm gì vậy? Thật ồn ào”, Lâm Ngọc Linh ngáp dài bước xuống, đôi mắt ngái ngủ như có thể rơi xuống cầu thang bất cứ lúc nào.