Hãy so sánh với những người bạn thân nhất của Lâm Ngọc Linh và Hà Thanh Nhàn. Chu Hoàng Anh và Trần Tuấn Anh, những người anh em đã vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, tự nhiên sẽ chỉ lo lắng hơn, nhưng anh cũng hiểu rằng Trần Tuấn Anh mang theo Hà Thanh Nhàn đến lúc này hẳn là bị thương. Và nó rất nghiêm trọng, nếu không thì anh ta không thể không liên lạc với bản thân mình với một vết thương nhỏ. “Nếu em thật sự muốn đi, anh sẽ ở bên em” Chu Hoàng Anh vẫn nhẹ nhõm nói, “Anh biết rằng Tiêu Thành Đạt đã dạy cho anh một chút kiếnthức y học, nhưng phẫu thuật khác với cách thông thường anh ấy đã dạy cho anh” “Em biết, anh Hoàng Anh, em sẽ không gây rắc rối” Mắt Lâm Ngọc Linh lóe lên khi cô nghe điều này. Nhìn đôi đồng tử trong veo như đốm nai của cô, người đàn ông cong môi bước từ trên giường bệnh đến bên cạnh cô, tự nhiên nằm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô rồi khóa chặt trong lòng bàn tay. Anh ngăn cô lại, sợ rằng cô không thể chịu đựng được cảnh tượng như vậy, nhìn người mình quan tâm nằm bê bết máu trên bàn mổ, đó không phải chuyện người thường có thể chịu được. Nhưng vì cô cố chấp, anh không còn cách nào khác ngoài việc cho phép cô. Sẽ có nhiều thứ phải trải qua. Hai người đi xuống phòng khách, lúc trước khi Lâm Ngọc Linh đến gặp Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh đã không quan sát kỹ, lần này, những đồ trang trí lộng lẫy và đèn chùm kiểu châu Âu lộng lẫy treo trên trần nhà đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Nhìn thấy hai người bọn họ xuống lầu, Đức Anh vội vàng đưa ba người giúp việc tiến lên nói: “Anh Hoàng Anh, cô Linh, cô ăn trước đi. Chúng tôi có thể cung cấp đồ nướng bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào. Nếu cô muốn ăn đồ Tây, chúng tôi có thể nấu nhanh, trong khi đồ ăn Việt Nam nấu lâu và sẽ được hâm nóng lại”. “Tôi muốn đi gặp Thanh Nhàn trước, bọn họ đến rồi à?” “Cô có thể không đi được. Anh An Mạch đã ra lệnh. Không ai ngoại trừ đội y tế có thể vào làm phiền họ. Ca phẫu thuật này rất quan trọng với anh Tuấn Anh.” Nghe vậy, trái tìm Lâm Ngọc Linh căng thẳng, cô cúi đầu xuống mà không nói lời nào. Chu Hoàng Anh đưa tay chạm nhẹ vào gáy cô, an ủi: “Không sao đâu, ngoan, đừng làm mình sợ, nhé?” “Em rất băn khoăn.” Cô nói nước mắt từ từ tụ lại “Chúng tôi đã nói rồi, hấy để chúng tôi vào. Tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng ít nhất hãy để chúng tôi cảm thấy rằng không có chuyện gì xảy ra” Thấy sự xoa dịu của người đàn ông bên cạnh cũng vô ích, anh đành đổi chủ đề: “Không biết cô gái đó…” Lâm Ngọc Linh ngay lập tức dỏng tai lên và ngẩng đầu lên, sau khi dùng bàn tay nhỏ lau đi nước mắt, cô ấy nhìn Đức Anh với đôi mắt mở to mong chờ. “Cô ấy không sao. Chúng tôi vốn dĩ muốn cô ấy đến nghỉ ngơi trước. Chúng tôi đã chuẩn bị trước suối nước nóng để giúp chữa vết thương, nhưng cô ấy rất khăng khăng rằng mình phải ở trong phòng phẫu thuật và chờ anh Tuấn Anh “, Đức Anh tôn trọng báo cáo, ‘Anh Hoàng Anh, anh hãy gọi tôi là Đức Anh” “Cảm ơn” Người đàn ông gật đầu. “Đây là việc chúng tôi nên làm. Thật ra hai người thay vì lo lắng ở đây, hai người nên cùng nhau đi ăn tối. Anh An Mạch sợ bản thân không thể tự làm phẫu thuật, cho nên khi mời trộm bác sĩ tới gia đình, hầu hết đều là những người có tên tuổi trong và ngoài nước” Đức Anh cười khúc khích cúi chào và làm động tác “làm ơn”/“mời hai người lại đây”. Lâm Ngọc Linh vẫn lo lắng cho Thanh Nhàn và Trần Tuấn Anh, nhưng sau khi biết Thanh Nhàn không sao, tâm trạng của cô tự nhiên trở nên tốt hơn, và cô không còn chống lại việc đi ăn tối. Vì cô ấy không quá tham lam đồ ăn phương Tây và Việt Nam nên Chu Hoàng Anh đã yêu cầu Đức Anh trực tiếp chuẩn bị một bữa nướng, Có thể nói hiện tại ăn rất thoải mái nhưng cô ấy không ăn được nhiều. “Anh Hoàng Anh, anh không lo lắng về Trần Tuấn Anh sao?” Cô nhìn miếng bít tết được nướng trước mặt mình với bên ngoài cháy đen và bên trong mềm, cô không có cảm giác thèm ăn. “Nếu em vẫn không muốn ăn thì sao”. Em không thèm ăn.”