An Mạch vươn tay xoa xoa tóc của cô “Anh ấy tin tưởng em, em tin tưởng anh, như vậy chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, lần này đã đủ rõ chưa?” Lâm Ngọc Linh sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng tránh đi, ngạc nhiên nhìn bàn tay của mình, nhưng nghĩ đến cách anh ấy giúp mình xử lý vết thương, trong chốc lát lại không cảm thấy ghê tởm như vậy nữa. Thực tế, hãy nghĩ lại, đó là sự thật, anh và cô là bạn sống chết có nhau. Đã bao nhiêu lần hỗ trợ nhau trong trò chơi, và thiết lập một sự hiểu biết ngầm và tình bạn qua mạng từ lâu. “Vậy thì cảm ơn” Cô lúng túng trả lời, rồi lon ton đi vào thang máy bấm nút, “Tôi không thích người khác ở gần mình” “Tại sao?” An Mạch đi theo cô dừng lại trước thang máy. “Bởi vì điều này khiến tôi cảm thấy rung động” Lâm Ngọc Linh trả lời một cách tự nhiên. “Chu Hoàng Anh ở đâu rồi?” “Anh ấy không phải ai khác. ” An Mạch nghe vậy gật đầu, cũng không cố gắng trêu chọc cô, ngay sau khi họ trở về phòng, có người báo rằng Chu Hoàng Anh đã đến biệt thự và đang được điều trị. Khi Lâm Ngọc Linh nghe thấy điều này, cô ấy ngay lập tức trở nên lo lắng. “Tôi chỉ hỏi địa chỉ và không hỏi rõ vấn đề, tôi vội vàng và chạy về đây báo cáo Đức Anh nói với hai người. “Anh ấy bị thương nặng?” An Mạch hỏi sau khi tiễn cô rời đi. “Hầu như không có thương tích” Đức Anh cười đáp: “Chỉ là anh ấy nói đừng nói cho cô ấy biết”. “Sao lại vậy?” “Đây có thể là một cơ hội kiểm tra cho những người đang yêu?” “Là nó?” An Mạch trâm ngâm. Tâng thứ ba, Lâm Ngọc Linh mở cửa với một tiếng “râm”. Cúi xuống thở hổn hển Trước khi ngước mắt lên hỏi, cô chỉ biết đứng ngẩn người. Chiếc giường mà người đàn ông cao hơn nằm trên đó đặc biệt nhỏ. Anh khẽ nhắm mắt lại, lông mi chớp lên xuống theo nhịp thở, một tay chống lên bụng, mu bàn tay móc vào chai rượu, tay kia thông xuống giường. Anh đã ngủ quên mất. Linh vào phòng thận trọng nín thở, đóng cửa lại, cánh tay còn bị thương, nhấc ghế đầu rất bất tiện, cô hy vọng không gây ra tiếng động, cô muốn ngồi bên cạnh anh và cố gắng một chút. Một lúc sau, cuối cùng cũng chuyển ghế tới cạnh giường. Cô tựa đầu nhìn người đàn ông trên giường. Anh Hoàng Anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì nó. “Đẹp trai như vậy sao?” Anh ấy mở mắt quay đầu sang một bên, một đôi mắt chim ưng híp lại mang theo ý cười nhẹ, bàn tay không vui đáp xuống ngón tay mảnh khảnh của cô rồi nắm lấy. Lâm Ngọc Linh bị choáng váng vì sự đụng chạm bất ngờ, chớp mắt và nhếch mép: “Này, vâng, nó rất đẹp. ” “Bà Hoàng Anh, cảm ơn bà đã làm việc chăm chỉ” Chu Hoàng Anh đứng dậy, ánh mắt chú ý vào cánh tay cô. Cô ấy có lẽ đã bị bản vì đang quấn băng gạc, thật khó khăn cho cô ấy. “Không sao, thực ra đêm cuối cùng của anh là nguy hiểm nhất. Bọn họ muốn tính mạng của anh… Lâm Ngọc Linh nhắc đến chuyện này, liền bắt đầu cảm thấy sợ hãi, “Em đã nghĩ đến chuyện đó rồi, anh không cần phải hoảng sợ, em không sao đâu. Bây giờ nhìn thấy anh, em chợt thấy sợ hơn. ” “Em sợ cái gì?” “Em sợ sẽ không được gặp lại anh. ” Cô trả lời một cách tự nhiên. “Có thật không?” “Này, ý anh là gì đây” Cô bất mãn. Người đàn ông cười nhẹ, ôm lấy ấn cô vào lòng, và xoa đầu cô bãng những ngón tay thon dài. Khi đó Lâm Ngọc Linh mới phản ứng lại. Vừa rồi anh đang trêu chọc cô, giả vờ tức giận: “Bây giờ anh càng ngày càng trêu chọc em nhiều. Thật khổ sở khi bị gạ gẫm nếu anh đang tỏ ra quan tâm đến em. ” “Được rồi” Anh ấy nói. Một từ duy nhất khiến cô không nói nên lời “Được rồi, được rồi” Cô ấy dễ thương và cư xử tốt vì vậy anh ấy mệt muốn chết. “Ừm. . ” Linh ngáp một cái, rồi chui vào chăn bông của người nào đó, “Cho em mượn đi, đi ngủ đi. ”