Lâm Ngọc Linh bực bội chọc vào cánh tay anh: “Anh Hoàng Anh?” “Được rồi, đưa anh xem” Tốtl Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng. Miễn là anh chịu nói thì còn có thể cứu vãn. Đôi mắt của Lâm Ngọc Linh lóe lên như những vì sao, cô đưa nhật ký trò chuyện lên không chút do dự: “Anh nhìn đi, tất cả đều là công việc” Quả thật là công việc của cả hai. Chỉ nói về trò chơi, về chuyện hai người đang phát sóng trực tiếp, hoặc là trao đổi tài nguyên của fan hâm mộ. Thân thiết hơn một chút, chính là An Mạch hỏi chuyện sẽ đến cùng cô phát sóng trực tiếp, hỏi cô có muốn mở một gian hàng trên Shopee không. Nói chuyện vô cùng trong sáng, không chút mờ ám. “Em và anh ta quen nhau thế nào?” Ông Chu lên tiếng và bà Chu tất nhiên sẽ giải thích toàn bộ quá trình. Trong quá trình này, cô tự miêu tả mình là một người tội nghiệp đáng thương. Tiện thể cô làm thấp đi chỉ số thông minh của An Mạch và nịnh nọt Chu Hoàng Anh tới tận mây xanh. Dù biết rằng cô đang cố ý thêm mắm. thêm muối, nhưng Chu Hoàng Anh cũng rất hưởng thụ cảm giác này. Sau khi nghe cô giải thích, anh cũng ngừng hỏi Lâm Ngọc Linh không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Quả nhiên ông Chu vẫn còn thương vợ nhỏ của mình. Không bắt cô ấy phải nói đến rách cả miệng.” “Được rồi, thu dọn đồ đạc rồi trở lại bệnh viện thôi.” “Thôi, đừng đi bệnh viện…” “Không được.” Được rồi. Đối mặt với vấn đề đúng sai, cô vợ nhỏ vẫn không dám chống lại với Chu Hoàng Anh. Sau khi thu dọn đồ đạc cá nhân với khuôn mặt ngoan ngoãn, đáng yêu, cô bước theo Chu Hoàng Anh và rời khỏi văn phòng. Trở lại bệnh viện, bị nhốt trong một khu vực sang trọng nhưng buồn tẻ, Lâm Ngọc Linh thở dài và bật máy tính lên. Chỉ có trò chơi mới có thể chữa khỏi cho cô. Sau đó, ngay khi cô đăng nhập vào Steam, ảnh đại diện của Tiêu Thành Đạt liền nhấp nháy. “Gần đây có luyện tập không?” “Sư phụ, học trò của ngài đang bị thương nè” “Ồ, tôi biết” Có lạnh lùng quá không vậy? Lâm Ngọc. Linh bày tỏ sự đau lòng tột độ. Cô bị nhốt trong phòng, đáng thương đến mức không thể thoát ra được. Sự phụ lại còn không quan tâm đến cô. Quả nhiên đàn ông là loài động vật máu lạnh đáng ghét. Khi cô đang nghĩ theo hướng này, Tiêu Thành Đạt đã gửi một dòng tin khác: “Tôi sẽ mang bánh macaron đến.” Macaron! Món bánh đáng yêu dành cho mọi cô gái. Chưa nói đến vị ngọt ngào, cảm giác. miếng bánh tan ngay trong miệng đối với người hảo ngọt như Lâm Ngọc Linh thì quả đúng là thiên đường. Sự than phiền đã biến mất ngay lập tức! Hàng ngàn từ ngữ đã được chuyển thành một câu: ” Nhớ mang theo macaron khi trở về là được.” Tiêu Thành Đạt:… Tại sao anh ta lại nhận một học trò vô tâm vô phổi thế này? Chơi game được một lúc, Lâm Ngọc Linh cảm thấy hơi chán nên tắt máy tính. Cô năm ngửa, đưa mắt nhìn khu huấn luyện ngoài cửa sổ. Họ vẫn đang làm việc chăm chỉ như mọi khi Thật tuyệt. Cô ngáp dài một cái, ôm máy tính, tựa đầu vào gối mà ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau. Lâm Ngọc Linh cảm thấy mình như mình đã ngủ hai ngày. Kinh ngạc là cô vẫn chưa có cảm giác đó. Sau khi mở mắt ra, cô xoa mi mắt, nhìn xung quanh. Trên ghế sô pha cách đó không xa, Chu Hoàng Anh đang nẵm ngửa, trước mặt có mấy hộp đựng của tiệm cháo. Cô không khỏi đưa tay ra chạm vào khóe miệng. Nó thực sự rất dính. Thảo nào cô không thấy đói. Có vẻ như hôm qua Chu Hoàng Anh đã tự mình bón cho cô ăn. Lâm Ngọc Linh ngượng ngùng gãi đầu, xuống giường, nhặt một chiếc chăn nhỏ lên để đắp cho Chu Hoàng Anh. “Hửm?” Chỉ vài tiếng động nhỏ, và Chu Hoàng Anh đã mở mắt cảnh giác. “Em sợ anh lạnh. Em không cố ý đánh thức anh đâu” Lâm Ngọc Linh nhỏ giọng giải thích. “Em đói không?” Chu Hoàng Anh dùng tay trái siết chặt cổ tay cô và kéo cô vào lòng “Hôm qua em ngủ sớm vậy. Là do mệt quá hả? Anh mệt hơn cô nhiều. Anh có quầng thâm mắt, còn phải chăm sóc cho cô. Lâm Ngọc Linh cúi người hôn lên má anh một cái: “Anh mới là người mệt ấy. Nhìn hai mắt của anh sắp giống con gấu trúc kìa, không đẹp trai nữa rồi” Chu Hoàng Anh khế cong môi, giọng nói uể oải, có chút mệt mỏi: “Không sao.”