Gió vẫn chưa ngừng. Giọng nói ồn ào bên dưới dần dần yếu đi. Ngay cả cổ họng của một người lính cũng bị đau vì hét lên. Thấy không có ai hô to, Lâm Ngọc Linh liếc mắt nhìn quét qua mặt mọi người: “Nếu không phục, cũng không quan tâm, thì các anh có muốn thay đổi không? Các anh không phải con nhà giàu, không phải thiên tài. Ngoài hai bàn tay trắng các anh cũng chẳng có gì, cũng có thể bỏ mạng khi bước trên con đường này. Vậy các anh có muốn đi không? “ “Có!” Vài người trả lời với thái độ kiên quyết không chút do dự. Nhưng hầu hết mọi người đều im lặng. “Nếu các anh muốn thì hãy lên sân khấu. Tôi có thể thiết kế nên những thiên tài đó. Và tự nhiên tôi cũng có thể điều chỉnh kế hoạch luyện tập cho các anh.” “Chúng tôi muốn!” “Tôi, tôi cũng vậy!” “Các người đều điên rồi sao? Cô ta chỉ là phụ nữ. Các anh có thể bình tĩnh một chút được không?” Rốt cuộc cũng có người không thể nhịn được mà nghi ngờ Lâm Ngọc Linh. Chỉ là mấy lời nói sáo rồng. Dù sao thì không có Chu Hoàng Anh liệu cô ta có lên được chức. này không? Cũng là có quan hệ mà thôi… Quên đi. Dù cô ta có nói nhiều thế nào, không phải cũng chỉ là vì muốn trấn an tinh thần thôi sao. Lâm Ngọc Linh vuốt cäm, nhìn về phía người nghỉ ngờ: “Này, anh có muốn lên thi đấu không?” Cái gì? Cô ta lại muốn thi đấu? Những người bên dưới bắt đầu xì xào Phải nói rằng, người họ Trần mà cô ta thách đấu là một người không có lai lịch, cha mẹ cũng không rõ. Hình như anh ta xuất thân từ một cô nhỉ viện, ngay cả ngày sinh cũng không biết. Hơn nữa bộ dạng người này trắng trẻo, mặt mũi cũng sáng sủa. Nhưng anh ta lại có cơ bắp rắn chắc, cùng với một chất giọng trầm. Nếu bảo anh ta đi làm idol bên Hàn Quốc còn thích hợp. “Cô dám sao?” Người họ Trần khinh thường. “Anh không dám?” “Tôi sợ nếu đánh chết cô thì không biết giải thích với thủ trưởng thế nào.” “Đúng lúc tôi cũng có băn khoăn như vậy” Vài lời của Lâm Ngọc Linh đã khiến người họ Trần tức giận. Anh ta thuần thục nhảy lên đài cao. Nếu không phải Lâm Ngọc Linh nhanh chóng lẩn trốn, anh ta đã đánh cô với tốc độ nhanh như chớp. Năm sáu người xung quanh để bảo vệ Lâm Ngọc Linh về cơ bản cũng giống như đồ đạc trang trí mà thôi. “Trần Thịnh! Cậu đừng có điên!” Huấn luyện viên hét lên từ phía bên dưới, cố gắng lao lên để bảo vệ Lâm Ngọc Linh. Bất ngờ, Lâm Ngọc Linh làm một hành động dừng lại: “Các anh không thể đánh lại anh ta” “Nếu vừa rồi cô không né tránh thì sẽ có chuyện gì xảy ra?” Trần Thịnh đứng đó, đối mặt với gió như Lâm Ngọc Linh. Gió lạnh thổi qua. Nó giống như một lời than thở trên chiến trường. Lâm Ngọc Linh cười lạnh: “Đương nhiên sẽ chết.” Nói xong, cô giơ chân về phía anh ta. Đồng tử của Trần Thịnh đột nhiên co rút lại. Nếu anh ta nhanh như gió thì Lâm Ngọc Linh giống như một cái bóng. Cô nhỏ nhẫn và tinh tế. Anh ta không biết cô sẽ tấn công vào những đâu. Không còn cách nào khác, anh ta phải phòng thủ. Sau vài hiệp, Lâm Ngọc Linh đột ngột giảm tốc độ và chiến đấu với Trần Thịnh. “Trời đất, cô ta có tốc độ và sức mạnh. Cô ta sẽ không thua những người chúng ta một chút nào khi cận chỉ: “Chẳng trách thủ trưởng thích cô ta đến vậy. Cô ta có thực lực như vậy, chắc chắn hơn nhiều so với mấy cô nàng bình hoa di động.” “Tôi chỉ muốn hỏi, anh có muốn hâm mộ thủ trưởng không, hehe” Vài người quân nhân đã bị vẻ đẹp của Lâm Ngọc Linh mê hoặc, xấu hổ đỏ mặt gãi gãi đầu. Nhưng những người có ý tưởng này chiếm đa số. Mặt mũi xinh xản, đáng yêu không nói, Lâm Ngọc Linh còn có thể đánh thẳng Trần Thịnh. Thật tuyệt vời. Nhưng mà cách đó không xa, trên một †òa nhà cao. Mạc Vinh Thành ngồi đối diện với Chu Hoàng Anh. Ngay khi hai người họ cúi đầu, họ có thể thấy Lâm Ngọc Linh và Trần Thịnh đang cố gắng tách ra Trên thực tế, làm sao Chu Hoàng Anh có thể ngờ được chuyện cô vợ bé bỏng của mình đã muốn rời khỏi giường đi ra ngoài? Nhưng thị lực của Chu Hoàng Anh thật sự rất tốt, anh tình cờ nhìn thấy cô khi rèm cửa phòng mình mở ra. Cô mặc một bộ quần áo màu hồng, không khó để phát hiện khi nhìn từ cửa sổ. Chu Hoàng Anh vừa gọi điện để bảo cô đừng ra khỏi phòng. Vậy mà cuối cùng cô vẫn không nghe lời. “Không ngờ người phụ nữ của thủ trưởng Chu lại xuất sắc như vậy.”