Lâm Ngọc Huy trầm tư. Cậu luôn cảm thấy chị gái mình so với trước đây có chút khác thường. Ít nhất mấy tháng trước, nhất định Lâm Ngọc Linh sẽ không nói ra những lời triết lý như vậy. Huống chỉ chị cậu lại hiểu biết sâu rộng như vậy về quân khu. Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, Lâm Ngọc Linh tách khỏi em trai và đi đến các khu vực khác để xem hiệu quả của việc huấn luyện. Việc phân nhóm và lập kế hoạch của cô rất hiệu quả, ít nhất là cho đến nay mọi thứ đều như mong đợi. Sau khi xem xong, Lâm Ngọc Linh định quay lại văn phòng Chu Hoàng Anh và lên live để trò chuyện, tán gẫu một chút. Nhân tiện thì cô cũng phát trực tiếp luôn. Thường thì tháng này cô vẫn còn tám mươi tiếng nữa… À… là sáu mươi tám tiếng. Rất tốt, rất mạnh mẽ. Cô đã nghĩ rằng tám mươi không phải là nhiều. “Em Lâm Ngọc Linh?” Đột nhiên một giọng nói gọi cô. Lâm Ngọc Linh quay lại và thấy một người lính đang đi tới *Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi. Mọi người ở đây gọi cô ấy là em Lâm Ngọc Linh hoặc em Ngọc Linh. Dù sao thì hầu hết họ đều lớn tuổi hơn cô. Lúc đầu cô hơi khó chịu, nhưng sau khi nghe nhiều quá thì cũng thành quen. Chu Hoàng Anh không quản chuyện này nên cô cũng mặc kệ bọn họ. Quân nhân gật đầu nói: “Là người ở tổ hai bảo anh tới gọi em. Ni bọn họ đã hoàn thành việc huấn luyện đầu tiên, không biết tiếp theo phải làm cái gì” Đã làm xong rồi sao? Cô nghĩ nhanh nhất phải đến ngày kia chứ. Nhóm tổ hai này là loại quái vật gì vậy? “Được rồi, tôi sẽ đi với anh ngay lập tức” Lâm Ngọc Linh không muốn trì hoãn một chút thời gian nào về khóa huấn luyện. Nhưng khi đi được nửa đường, Lâm Ngọc Linh đột nhiên cảm thấy choáng váng. Cô dừng lại, dựa vào gốc cây bên cạnh, lắc đầu mới lấy lại được chút minh mẫn. Người lính đi trước cô không đã biến mất từ lúc nào. Xung quanh cô đều là sự vắng lặng. Chết tiệt. Cô bị ai đó tính toán sao? Nghĩ lại thì cũng đúng. Dù là quái vật thì cũng không thể thực hiện hết huấn luyện kia trong vòng một ngày được. Lâm Ngọc Linh đã bị sự ngu ngốc của mình hại chết. “Em luôn rơi vào tay tôi, chị gái của Lâm Ngọc Huy? Ha ha ha ha… cô bé, em có nhớ tôi là ai không?” Đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt Lâm Ngọc Linh Cô ngước mắt lên, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của anh ta. Cô quay đầu sang một bên khinh thường, không có ý để ý tới đối phương. Nhưng khi cô quay đầu, thái dương lại càng đau hơn. “Tên tôi là Từ Chấn Khiêm, hãy nhớ tên tôi” Từ Chấn Khiêm nói, nghêng ngang dừng lại trước mặt cô, kéo cổ áo cô ra, “Tôi sẽ làm cho em cảm thấy thoải mái. Cái gì? Lâm Ngọc Linh đưa tay muốn đẩy ra Nhưng toàn thân cô không còn chút sức lực nào. Cô bắt đầu tự hỏi không biết có chuyện gì xảy ra… Hoa bên đường? Nước để uống? Nghĩ đến đây, cô mới thấy trên đường này có một mùi thơm kỳ lạ. Vào thời điểm đó, cô vẫn tò mò không biết mùi này là mùi gì. Giờ nghĩ lại, có lẽ nó giống một loại mê hồn hương. Cô cần chặt môi, đồng thời rút chiếc dao tùy thân mang theo từ thắt lưng và cứa mạnh vào cổ tay. Sau khi bình phục được một chút thanh tỉnh, cô giơ dao lên, để lại trên mũi Từ Chấn Khiêm một vết sẹo dài. “Cút” Lâm Ngọc Linh lạnh lùng phun ra một chữ. Cô giống như một bóng ma chui ra từ địa ngục, ánh mắt lạnh lùng và uy hiếp. “Ranh con, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt à? Tao không tin một con nhãi trúng thuốc như mày lại có thể chống lại tao.” Người trúng thuốc thật sự không thể. Nhưng người có nghị lực thì khác. Lâm Ngọc Linh lại rạch thêm một vết trên cánh tay. Cô không quan tâm đến xấu đẹp. Nếu như bị hủy hoại đi trong sạch ở đây mới là điều cô không chấp nhận được. Dù bị chóng mặt, mất máu, di chuyển chậm chạp nhưng may mắn là thủ sẵn dao trong tay nên ít nhiều cô vẫn giữ được thế trận 50-50 với đối thủ. Cô chỉ hi vọng ai đó có thể phát hiện việc cô mất tích, có thể tìm thấy cô ở đây.